Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 974: Trường học văn hóa khánh điển

Chương 974: Lễ hội văn hóa trường học Quy tắc giao thông của nó còn tuân thủ tốt hơn cả đám người lớn bọn họ, theo Tô Hàng thấy thì hoàn toàn là do Lâm Giai lo lắng thái quá.
Cứ như vậy, sau khi Tô Hàng về kể lại với Lâm Giai, Lâm Giai vẫn muốn anh phải theo thêm vài ngày, cho đến khi xác nhận Đại Bảo có thể tự mình đến trường và tan học an toàn thì cô mới yên tâm.
Sau khi chuyện này kết thúc, hôm nay Ngũ Bảo lại có vấn đề mới tìm đến.
"Ba ơi, trường con có một buổi diễn, ba có thể giúp con nghĩ cách được không?"
Ngũ Bảo tìm Tô Hàng để hỏi, con bé vốn định tìm Lâm Giai nhưng lúc này Lâm Giai đang nấu cơm, không có thời gian.
"Diễn xuất? Diễn xuất gì?"
Tô Hàng hỏi, mới khai giảng có mấy tuần mà không biết trường học lại tổ chức hoạt động gì nữa rồi.
"Đó là lễ hội trường học khai giảng để quảng bá văn hóa trường ra bên ngoài, con và các bạn học đã đăng ký tham gia nhưng vẫn chưa có ý tưởng nào hay."
Ngũ Bảo giải thích, thực ra là mấy bạn khác đưa ra một vài ý tưởng nhưng con bé đều cảm thấy không hài lòng lắm.
"Vậy còn con? Con có muốn chuẩn bị kỹ lưỡng để làm gì đó trong lễ hội lần này không?"
Tô Hàng hiểu Ngũ Bảo nên cũng lờ mờ đoán được sự lạ lùng này, anh hỏi ngược lại.
"Con? Con thật ra tính diễn một trích đoạn vở kịch《Lôi Vũ》!"
Ngũ Bảo hơi sững sờ rồi mới nói ra ý tưởng của mình.
"Trích đoạn kịch 《Lôi Vũ》? Ừm... Cảm giác rất hay đó, vậy lần này các bạn đồng hành với con hoặc các bạn trong lớp nghĩ sao?"
Tô Hàng gật đầu tán thành ý tưởng của Ngũ Bảo rồi tiếp tục hỏi.
Tô Hàng coi như đã hiểu, lần này Ngũ Bảo tham gia lễ hội không chỉ có một mình mà là cả một đội, vậy nên ý kiến của những người khác cũng rất quan trọng.
"Ừm... Các bạn khác cũng thấy ý kiến của con rất hay, chỉ là, chỉ là tụi con không hiểu rõ lắm về kịch bản《Lôi Vũ》, cho nên muốn diễn tốt thì e là hơi khó!"
Ngũ Bảo trầm ngâm một lúc rồi mới nói ra.
Cũng chính vì lý do này mà trước đó nhóm của Ngũ Bảo đã từ bỏ ý định diễn trích đoạn 《Lôi Vũ》, nhưng trong lòng Ngũ Bảo vẫn rất muốn diễn.
"Chuyện này đơn giản thôi, nói về kịch bản《Lôi Vũ》thì ta lại hiểu biết khá rõ, lát nữa đợi ăn cơm tối xong, ta kể cho con nghe câu chuyện 《Lôi Vũ》, để con hiểu rõ hơn thì chắc không thành vấn đề đâu!"
Tô Hàng trực tiếp nói, vài ba câu đã quyết định xong chuyện.
"Thật ạ? Cảm ơn ba, nhưng còn lời thoại nữa thì sao đây..."
Ngũ Bảo lập tức vui mừng reo lên, rồi lại trầm ngâm, lời thoại đối với con bé mà nói lại là một vấn đề nan giải.
"Đương nhiên là thật rồi, nhưng còn lời thoại thì không thể trông chờ vào ta được, đó là chuyện của nhóm con, cần các con tự bàn bạc với nhau."
Tô Hàng gật đầu rồi nhún vai, tỏ vẻ mình không giúp được.
"Vậy cũng được ạ!"
Ngũ Bảo nhỏ giọng nói, mày hơi nhíu lại, trông vô cùng đáng yêu, tuy không giải quyết được hết vấn đề nhưng vậy cũng là tốt rồi.
"Nhưng mà, bình thường nếu có thời gian, ta vẫn có thể giúp con tập luyện, người khác ta không dám chắc, nhưng nếu là vai con diễn thì ta tối thiểu có thể đảm bảo con thể hiện rất tự nhiên!"
Thấy vậy, Tô Hàng dừng một chút rồi nói thêm.
"Tuyệt vời ạ, cảm ơn ba!"
Ngũ Bảo lúc này mới thực sự vui vẻ, chỉ cần bên mình không có vấn đề thì đến lúc đó đi diễn ở trường có thể dùng những gì Tô Hàng dạy mình để giúp mọi người luyện tập.
Buổi tối, sau khi Ngũ Bảo viết xong bài tập, ăn xong cơm tối, Tô Hàng liền thực hiện lời hứa kể cho Ngũ Bảo nghe về câu chuyện 《Lôi Vũ》.
"Trời đầy mây đen, đen kịt trùm xuống..."
Tô Hàng đầu tiên đọc cho Ngũ Bảo nghe một lần nguyên văn, sau đó bắt đầu phân tích từng đoạn cho con bé.
Khi Tô Hàng trở lại phòng của mình thì đã rất muộn, mấy đứa còn lại đều đã ngủ say như c·hết.
"Này! Ta đây làm cha mà giờ lại kiêm luôn vai trò giáo viên ngữ văn cho Tiểu Yên rồi!"
Sau khi về phòng, Tô Hàng không khỏi tự giễu với Lâm Giai một câu như vậy.
Mà trong mấy ngày tiếp theo, có thể thấy Tô Hàng bận rộn.
Sau khi xem qua kịch bản ban đầu, Ngũ Bảo mỗi ngày đều kéo Tô Hàng luyện tập vai diễn, đến nỗi mấy ngày nay cứ chập tối là mọi người trong nhà đều không thấy bóng dáng Tô Hàng ở đại sảnh.
"Không đúng không đúng, con học câu này thì giọng đừng cao quá, biểu cảm cũng phải nhập tâm hơn, nếu không thì không thể hiện được cảm xúc đâu..."
Đối với Ngũ Bảo, Tô Hàng tận tâm tận lực giúp con bé tập luyện, nếu có chỗ nào không đúng thì anh sẽ giúp con bé sửa ngay.
Bản thân Ngũ Bảo cũng luyện tập rất cố gắng, vì lần biểu diễn này mà đã bỏ ra không ít công sức.
Mà theo thời gian trôi đi, ngày tổ chức biểu diễn lễ hội trường học cuối cùng cũng đến.
"Ba ba, mẹ ơi, hôm nay nhất định hai người phải đến nhé!"
Khi sắp vào đến cổng trường, Ngũ Bảo vẫn không quên dặn dò một câu, con bé muốn cho Tô Hàng và Lâm Giai xem thành quả mấy ngày cố gắng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận