Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 108: Với ai gọi điện thoại đâu?

Chương 108: Gọi điện thoại cho ai vậy?
Cả nhà lại chờ ở bên ngoài một lát, cuối cùng cũng đợi được phòng được dọn dẹp xong. Chỉ là bữa cơm này lại không được hài lòng cho lắm.
"Giá cả đắt như vậy, hương vị lại chẳng ra gì, còn không bằng về nhà ăn." Sau bữa cơm, Lâm Bằng Hoài nhăn nhó mặt mày chửi thầm.
Đường Ức Mai nghe vậy, không nhịn được cười khẽ: "Chắc là do anh ăn quen cơm Tiểu Tô nấu nên kén ăn rồi đấy!" Nói xong, Đường Ức Mai lại bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Hàng.
"Tiểu Tô, khi nào con có thời gian thì dạy ta nấu cơm với."
"Mấy ngày nay, ông chú của con cứ ăn cơm ta nấu xong là lại trêu chọc, làm ta không muốn nấu cho ổng ăn luôn!"
Lâm Bằng Hoài thấy Đường Ức Mai nói mình trước mặt bọn trẻ như vậy, vội vàng vàng biện giải: "Cái đồ cô làm thật sự không nuốt nổi, sao cô nói là tôi soi mói được?"
"Anh đừng có mà nói linh tinh." Đường Ức Mai liếc xéo hắn, nói: "Trước kia ta làm như vậy, có thấy anh chê khó ăn đâu."
"Anh dám nói cái thói xấu của anh, không phải là ăn cơm do Tiểu Tô nấu xong thì quen miệng à?"
"Tôi..." Lâm Bằng Hoài há hốc mồm, không thể nào phản bác. Hắn híp mắt hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Tô Hàng và Lâm Giai nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Lâm Bằng Hoài, không nhịn được cười. Người duy nhất dám nói chuyện với ông ấy như thế, e là chỉ có Đường Ức Mai.
...
Trên đường về nhà, Tô Hàng đưa hai người kia về nhà trước. Sau đó, hắn mới chở Lâm Giai và bọn nhỏ về nhà.
"Cuối cùng cũng về đến nhà."
Để mấy đứa nhóc xuống, hai người trực tiếp ngả người lên ghế sô pha. Đi tiêm phòng ngừa bệnh thôi mà cũng làm bọn họ hao hết cả nửa tinh lực.
"Em gọi cho mẹ một cuộc điện thoại." Tô Hàng nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ, liền nói với Lâm Giai một tiếng, rồi mới đi ra ban công. Vừa nãy còn lái xe, không tiện nghe máy. Không biết hai người có nóng ruột chờ không.
Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng, đóng cửa ban công lại.
Nhìn theo bóng lưng Tô Hàng vài lần, Lâm Giai cũng đột nhiên cầm lấy điện thoại, đi vào phòng ngủ chính...
...
Trên ban công, Tô Hàng gọi một cuộc điện thoại, rất lâu sau mới có người bắt máy. Nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng ồn ào, hắn cau mày: "Mẹ, mẹ với ba đang làm gì đấy?"
"Hai tụi mẹ đang thu dọn đồ đạc." Lâm Duyệt Thanh cười ha ha, nhìn Tô Thành đang loay hoay bỏ đồ vào thùng, nói: "Hôm qua, ba với mẹ bàn giao xong công việc, cũng đã từ chức rồi."
"Thu xếp xong đồ ở đây, chắc là tụi mẹ về, chắc cũng phải hai ba ngày nữa."
Nghe vậy, Tô Hàng trong lòng mừng rỡ. Chắc là mẹ gọi điện thoại cho mình cũng là vì chuyện này. "Vậy ba mẹ định về nhà cũ ở hả?" Tô Hàng cười hỏi thăm.
Nhà bọn họ lúc trước phá sản, những căn nhà khác đều bị bán đấu giá, nhưng vẫn còn một căn nhà cũ giữ lại. Nhà cũ không lớn lắm, trừ phần diện tích chung thì chỉ còn hơn bảy mươi mét vuông, nhưng cho hai người ở thì tạm thời đủ.
"Đương nhiên là về nhà cũ ở rồi." Lâm Duyệt Thanh nói như một điều tất nhiên: "Thuê nhà ở Thượng Hải cũng không hề rẻ, thay vì tụi mẹ dùng số tiền đó để thuê phòng thì thà bỏ ra sửa lại cái nhà cũ còn hơn."
Tô Hàng nghĩ lại thấy lời mẹ nói cũng đúng. Nhà cũ kiểu dáng cũng được, tầng lầu cũng phù hợp, bỏ ra chút tiền sửa sang lại, ở sẽ thoải mái hơn.
"Vậy sau khi ba mẹ về, cứ ra khách sạn ở hai ngày đã."
"Đến lúc đó con tìm mấy người thợ sửa nhà, sửa lại nhà một chút, ba mẹ lại về ở."
Lâm Duyệt Thanh thấy con trai hiểu chuyện như vậy thì mừng rỡ cười, nhưng bà vẫn từ chối: "Thợ thì mẹ với ba tự tìm được rồi."
"Số tiền con đưa cho tụi mẹ lần trước vẫn còn dư nhiều lắm. Số tiền của con thì để dành mà xài."
Nghe vậy, Tô Hàng do dự mấy giây. Nghĩ đến vẫn còn tiền tiêu xài của mấy đứa nhỏ, hắn mới gật đầu: "Cũng được. Mẹ, đến lúc đó nếu mẹ với ba thiếu tiền, thì cứ nói với con."
"Yên tâm đi ~" Lâm Duyệt Thanh vui vẻ cười, mắt híp lại. Đúng lúc này, sau lưng bà đột nhiên vang lên giọng của Tô Thành: "Lão bà, đừng có lo nói chuyện với Tiểu Hàng nữa, lại đây giúp tôi đóng thùng với!"
"Ừ ừ ừ!"
Trả lời Tô Thành xong, Lâm Duyệt Thanh còn nói vài câu nữa rồi vội vàng cúp điện thoại.
Nhìn vào chiếc điện thoại vừa cúp máy, Tô Hàng mỉm cười. Nghĩ đến ba mẹ sắp về Thượng Hải, lòng hắn lại thấy thoải mái.
Cứ như vậy, cả nhà có thể thường xuyên tụ họp cùng nhau. Cái cảm giác gia đình đoàn tụ, tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với cảm giác mỗi người một nơi.
"Chờ thêm vài ngày nữa vậy." Nắm chặt điện thoại, Tô Hàng lẩm bẩm một mình, rồi mới trở lại phòng khách.
Nhìn qua ghế sô pha thì không thấy Lâm Giai, hắn nhíu mày, đi về phía phòng ngủ chính. Lâm Giai không ở phòng khách, không ở nhà bếp, vậy chắc chắn là đang ở trong phòng ngủ chính chăm bọn nhỏ rồi.
Quả nhiên, vừa đến cửa phòng ngủ chính, hắn còn chưa bước vào, chỉ nghe thấy tiếng Lâm Giai đang cố hạ giọng, nói nhỏ lí nhí từ bên trong truyền ra. Nhíu mày lại, Tô Hàng im lặng dừng bước, tựa vào khung cửa, cười nhìn Lâm Giai đang tưởng rằng mình không bị phát hiện, còn đang nói nhỏ.
"Hôm nay... có lẽ không được rồi."
"Ngày mai em có thời gian."
"Ừ, vậy để chút nữa anh qua xem."
"Ừ, gặp lại."
Ban đầu Lâm Giai còn rất bình tĩnh, sau khi cúp điện thoại xong, nàng không nhịn được cười toe toét. Hai bàn chân nhỏ nhún nhảy giậm trên mặt đất, thân thể vui vẻ khẽ đung đưa, chỉ thiếu mỗi điều nhảy múa tại chỗ nữa thôi.
Thấy nàng cao hứng như trẻ con, Tô Hàng cũng không nín được mà nở nụ cười.
"Cô Lâm, có chuyện gì mà vui thế, khiến em hưng phấn như vậy?"
"A!" Nghe thấy tiếng của Tô Hàng, thân thể đang lắc lư của Lâm Giai trong phút chốc cứng đờ lại. Nàng quay đầu nhìn Tô Hàng, nhướn mày, ánh mắt mang theo trách móc: "Anh nghe lén!"
Giọng hờn dỗi nhẹ nhàng, mang theo chút ngượng ngùng cùng bực bội.
Tô Hàng nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch, cười nói: "Tôi nghe bà xã gọi điện thoại, sao lại gọi là nghe lén được?"
Nói xong, hắn híp mắt lại, ra vẻ nghi ngờ nói: "Lẽ nào nói... Em đang gọi điện thoại với thầy giáo nào hả?"
"Anh nói cái gì thế!" Lâm Giai nghe xong những lời này, trong nháy mắt xù lông. Đôi mắt vốn chỉ hơi hờn dỗi, đột nhiên lại thêm chút tủi thân. Nhìn Tô Hàng, mũi nàng cay cay. "Ngoài chuyện công việc ra, em chưa từng gọi điện cho mấy thầy giáo nam kia đâu!"
"Cho dù là tin nhắn linh tinh gì đó, cũng chưa hề nói thêm câu nào!"
Đây là... đang giận?
Tô Hàng nhìn Lâm Giai trước mặt, vừa giải thích vừa đỏ vành mắt, vừa kinh ngạc vừa đau lòng. Mình chỉ là đùa một chút thôi. Không ngờ rằng cô nàng này lại tưởng thật. Ai...
Trong lòng thở dài một tiếng, Tô Hàng nhanh chân đi đến, trực tiếp ôm Lâm Giai đang còn tức giận vào lòng.
Bộp!
Cái ôm đột ngột này làm Lâm Giai đang xù lông tức giận, ngọn lửa trong phút chốc bị dập tắt. Gương mặt phiếm hồng vì tức giận, nay lại càng thêm đỏ bừng.
"Anh... Anh làm gì thế!" Miệng nhỏ cong lên, Lâm Giai có chút hung dữ hỏi thăm.
Tô Hàng cười ôm chặt nàng, nói: "Em không phải đang giận sao? Tôi ôm em để dập lửa mà."
"... "Nghe nói vậy, Lâm Giai lập tức im bặt. Vài giây sau, Tô Hàng cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng như thể nóng hơn một chút.
Ngượng ngùng? Tô Hàng nhìn Lâm Giai trong lòng, nhếch miệng cười.
Đúng lúc này, giọng nói nhỏ buồn bã, lại lần nữa từ trong lòng hắn truyền ra: "Những gì em vừa nói đều là thật, em thật sự không có tuỳ tiện gọi điện cho thầy giáo nam nào đâu..."
Cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ trong lòng, Tô Hàng bất đắc dĩ cười khẽ: "Anh biết mà, vừa rồi anh chỉ nói đùa thôi, không ngờ em lại tin thật sao?"
"... "Nghe vậy, Lâm Giai lại lần nữa im lặng. Mấy giây sau, nàng chui đầu ra khỏi lòng Tô Hàng một cách mạnh mẽ, như chú mèo con cố thoát ra. Gương mặt nhỏ đỏ ửng, lại ngẩng lên nhìn Tô Hàng với vẻ không hài lòng.
"Sao anh có thể đùa kiểu đó chứ!"
"Chẳng lẽ anh không biết kiểu đùa này rất quá đáng sao!"
"Nếu sau này anh còn đùa kiểu này nữa..."
Rõ ràng là đang tỏ vẻ tức giận. Nhưng Tô Hàng nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, bởi vì nói chuyện nên đôi môi nhỏ cứ mấp máy, làm tim hắn thắt lại. Ừm... không làm gì đó, thì thật có lỗi với vẻ đáng yêu của cô Lâm lúc này.
Ánh mắt trầm xuống, Tô Hàng cúi đầu. Đôi môi nhỏ vẫn còn đang líu ríu không ngớt, bị chặn lại. Thân thể mềm mại trong lòng, trong phút chốc cứng đờ.
...
Một lát sau, lúc Tô Hàng ngẩng đầu lên, Lâm Giai đã hoàn toàn ngây người ra. Đôi mắt hạnh lúng liếng trợn tròn, tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn. Đôi môi nhỏ ướt át hơi hé, lộ ra vẻ quyến rũ khác thường. Nhìn Lâm Giai đã ngẩn người trong lòng mình, Tô Hàng cười nhếch miệng, tiếp lời của nàng: "Được, nghe em, sau này không đùa kiểu đó nữa."
"Anh... Anh..."
Nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi Tô Hàng, nhiệt độ trên mặt Lâm Giai không ngừng tăng lên.
"Anh cố ý mà." Lắp bắp một hồi lâu, nàng cuối cùng nghẹn ra được một câu như vậy. Rõ ràng là lời trách móc, lại không khỏi mang theo chút oan ức và ngượng ngùng.
Tô Hàng nhìn Lâm Giai đang xoay người trong lòng mình, muốn tránh né, không nhịn được cười khẽ: "Tôi có cố ý đâu chứ? Rõ ràng là do cô Lâm quá đẹp mà."
"Anh..." Lúc này thì tai của Lâm Giai cũng đã đỏ hết cả lên. Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn Tô Hàng, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Cúi đầu nhìn Lâm Giai với vẻ mặt giận dỗi như thế một hồi, Tô Hàng đột nhiên có chút buồn cười. Ừm... bộ dạng xù lông lên như thế này, sao cứ giống con cá nóc vậy.
Mà càng nhìn lại càng giống. Nghĩ đến đây, đầu Tô Hàng hơi nghiêng qua bờ vai Lâm Giai, trực tiếp bật cười thành tiếng.
"Anh cười cái gì?" Thấy Tô Hàng cười đến cả người rung lên, Lâm Giai lại càng thêm ngây người. Vốn dĩ Tô Hàng định nói ra chuyện đó. Nhưng mà hắn lại cảm thấy nếu mình nói ra thì có lẽ Lâm Giai sẽ xù lông lần nữa.
Cố nín cười, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi lắc đầu: "Không có gì."
"Thật không?" Lâm Giai hơi híp mắt, rõ ràng là không tin.
Thấy vậy, Tô Hàng trực tiếp chuyển đề tài, trở lại vấn đề ban đầu: "Không nói về chuyện vừa nãy tôi cười cái gì nữa, ngược lại là cô Lâm đây."
Nhíu mày lại, Tô Hàng nheo mắt nói: "Cô Lâm à, vừa nãy rốt cuộc em đã gọi điện thoại cho ai vậy? Còn làm lén lút nữa chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận