Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1562: Trận chung kết hồi cuối

Đến nửa sau thời gian, toàn bộ ánh mắt trên sân đều tập trung vào Lục Bảo. Ngay cả mấy vị giám khảo trên ghế giám khảo, thậm chí còn lấy cả kính viễn vọng ra, chỉ để có thể nhìn rõ hơn quá trình điêu khắc của họ.
"Mấy tuyển thủ năm nay không hề đơn giản nha, các ngươi đánh giá cao ai?"
"Bên tổ thiếu niên, ta vẫn đánh giá cao cô bé tên Tô Nhiên kia, còn về tổ khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là chàng trai tên Cung Thiếu Đình kia rồi."
"Ta cũng vậy, không vì gì khác, chỉ là cái sự tự tin của hắn, ta đã rất thích rồi..."
Các vị giám khảo trên ghế giám khảo, sau khi quan sát kỹ lưỡng thì cũng âm thầm gật đầu.
Nhưng khi nhìn, họ bỗng phát hiện có gì đó không đúng.
"Mọi người có cảm thấy cô bé tên Tô Nhiên hôm nay, có vẻ không được ổn cho lắm, hình như có chút yếu ớt?"
"Đúng vậy, có khi nào bị cảm không, mấy hôm trước vẫn còn rất tốt, mới nãy hình như ta thấy nàng đã mắc nhiều lỗi rồi."
"Có lẽ vậy, trước đây nàng đâu có mắc mấy lỗi nhỏ như thế."
"Nếu là bị cảm thì đáng tiếc quá, trận này có lẽ hơi khó rồi, đối thủ của nàng thực lực không thể khinh thường..."
Mấy vị giám khảo trên ghế giám khảo, mấy ngày trước đều đã cẩn thận lưu ý đến Cung Thiếu Đình và Lục Bảo, bởi vì biểu hiện của hai người bọn họ quá mức nổi bật. Dù sao, gần như mỗi một trận thi điêu khắc băng, điểm số của hai người họ đều nhất nhì, không chú ý cũng khó.
Cho nên, sau khi thoáng phát hiện Lục Bảo có điều bất thường, họ cũng đã đoán được trạng thái của Lục Bảo, có lẽ là do bị cảm.
Mà người cũng phát hiện ra cảnh này, còn có cả Tô Hàng, người hằng ngày dạy Lục Bảo và Cung Thiếu Đình luyện tập điêu khắc băng. Thường ngày Lục Bảo điêu khắc băng ở mức độ nào, hắn biết rất rõ, hiện tại nhận thấy chút ảnh hưởng, Tô Hàng cũng đã liếc ra được.
"Haiz ~ Hy vọng Tiểu Nhiên có thể thành công tiếp tục kiên trì trong trận đấu này, cố lên!"
Nghĩ đến đây, Tô Hàng không nhịn được thở dài một hơi, sau đó âm thầm động viên cố gắng cho Lục Bảo trong lòng.
Lúc này, hắn không trông mong Lục Bảo có thể giành chiến thắng trong trận này, chỉ mong Lục Bảo thân thể không có vấn đề gì là được.
Và ngay trong bầu không khí khẩn trương như vậy, lại qua hơn nửa tiếng, trận chung kết này đã dần đi đến hồi kết thúc. Lúc này, tác phẩm điêu khắc băng của mấy vị tuyển thủ đã cơ bản hoàn thành, hiện tại chỉ là tiến hành chỉnh sửa sau cùng và thêm những chi tiết cuối cùng cho tác phẩm điêu khắc băng của riêng mình.
"Ông xã, hình như ta vừa thấy Tiểu Nhiên thân thể loạng choạng một chút, có khi nào nàng không chịu nổi không, hay là mình nên kêu dừng trận đấu, rồi đi xem thử?"
Ngay lúc này, Lâm Giai đột nhiên ghé vào tai Tô Hàng, nhỏ giọng hỏi. Lúc này, vẻ lo lắng đã hiện đầy trên mặt nàng, nếu không phải xung quanh còn nhiều người như vậy, e là Lâm Giai đã khóc òa lên tại chỗ.
Đối với tác phẩm điêu khắc băng mà Lục Bảo làm ra, Lâm Giai gần như không mấy quan tâm, toàn bộ sự chú ý của nàng, gần như đều đặt hết vào người Lục Bảo. Lâm Giai một mực nhìn chằm chằm vào toàn bộ trạng thái của Lục Bảo, sợ nàng không trụ được, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Không sao đâu, yên tâm đi, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Nhiên, chỉ còn mười mấy phút nữa thôi, tốt nhất vẫn là không nên làm phiền nàng, tin tưởng nàng nhất định làm được."
Tô Hàng lắc đầu, sau đó nhỏ giọng trấn an một câu. Mặc dù hắn cũng vô cùng lo lắng cho Lục Bảo, nhưng hắn biết lúc này không nên lên làm phiền Lục Bảo, mà chỉ còn lại có mười mấy phút nữa thôi, nếu mà tùy tiện cắt ngang thì thực sự đáng tiếc quá.
Ngược lại, mấy người khác ở hàng rào chắn phía trước, ai nấy cũng đều vô cùng phấn khích.
"Tiểu Nhiên cố gắng, Tiểu Nhiên cố lên!"
"Đại ca, mau ghi hình đi, nhất định phải quay lại cảnh cuối cùng của trận chung kết này của Tiểu Nhiên, đến lúc đó mang về cho Tiểu Nhiên giữ làm kỷ niệm."
"Đang quay đây, đang quay đây, ta cảm giác tác phẩm điêu khắc băng của đối thủ kia chắc chắn kém Tiểu Nhiên, lần này quán quân ngoài nàng ra không còn ai khác."
Mấy đứa bọn họ cứ như bị kích thích bởi thuốc phiện, đứng ở hàng rào phía trước hô to, cổ vũ cho Lục Bảo. Đáng tiếc chỗ Lục Bảo thi đấu cách họ hơi xa, trừ khi bọn họ dùng loa mà kêu thì may ra nghe được chút ít.
Mười mấy phút trôi qua trong chớp mắt, mà những người như Tô Hàng đang quan tâm đến tình hình thi đấu giữa Lục Bảo và Cung Thiếu Đình, nhịp tim cũng theo đó mà tăng tốc. Khi gặp phải khoảnh khắc cuối cùng này, nhịp tim của họ cũng đập mạnh mẽ nhất.
Đến phút cuối cùng, trọng tài lại một lần nữa đứng lên trên đài cao.
"Được rồi, hết giờ thi, mời các vị tuyển thủ bỏ công cụ điêu khắc trong tay xuống, sau đó trưng bày tốt tác phẩm điêu khắc băng, giao cho nhân viên công tác mang cho các giám khảo chấm điểm."
Khi thời gian trên đồng hồ về không, trọng tài cũng đứng trên đài cao lớn tiếng tuyên bố. Cùng lúc đó, mấy nhân viên công tác đi đến phía sau mỗi thí sinh, giám sát bọn họ buông công cụ điêu khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận