Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 779: Đi ra ngoài bên ngoài không nói thành tích

Chương 779: Đi ra ngoài không nói thành tích Xuống tàu, lũ nhóc tì việc đầu tiên là hít hà không khí trong lành bên ngoài.
Hơn hai mươi tiếng đi tàu, bọn chúng ngoài việc xuống xe giữa đường một lần, thì thời gian còn lại đều ở trên tàu.
Dù là nằm giường mềm, vẫn cứ cảm thấy ngột ngạt.
"Nơi này trời xanh thật..."
Lục Bảo ngước đầu nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, chớp mắt mấy cái, rồi vội dùng tay che mắt, tránh ánh nắng quá chói.
Cô nhóc tì xuyên qua kẽ ngón tay, nghịch ngợm liếc trộm mặt trời, mím môi cười nói: "Cảm giác ở đây không lạnh như vậy đâu."
"Giữa trưa không lạnh."
Tô Hàng kéo khóa áo lông cho cô bé, rồi thuận tay xoa đầu nàng, cười nhẹ nói: "Đến tối sẽ lạnh đấy."
"Tại sao ạ?" Tam Bảo vừa nói vừa nhận lấy chiếc ô cầu vồng nhỏ của mình từ tay mẹ.
Ánh sáng cầu vồng chiếu xuống mặt đất trông rất đẹp mắt.
Lâm Giai để bọn chúng mang ô che nắng, nhưng Tam Bảo vẫn lén lút mang theo chiếc ô cầu vồng của mình.
Bất đắc dĩ nhìn con gái, Lâm Giai giải thích: "Vì cao nguyên chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, ban ngày ấm, buổi tối sẽ rất lạnh."
"Vì sao chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lại lớn vậy ạ?" Đại Bảo hỏi ngay sau đó.
Đối diện với lũ nhóc tì với muôn vàn câu hỏi "vì sao", Tô Hàng vừa dẫn chúng đi ra ngoài, vừa dùng ngôn ngữ chúng có thể hiểu được, kiên nhẫn giải thích: "Vì độ cao của cao nguyên so với mặt biển cao hơn."
"Độ cao so với mặt biển, là chỉ mặt đất cao hơn mặt biển một độ cao nào đó à?"
"Vì độ cao so với mặt biển cao hơn, không khí loãng, hơi nước và bụi trong không khí ít hơn, tác dụng làm yếu ánh sáng mặt trời sẽ nhỏ hơn."
"Cho nên ban ngày có nhiều ánh sáng chiếu đến mặt đất hơn, nhiệt độ không khí sẽ tương đối cao."
"Còn vào buổi tối, khả năng giữ ấm cũng kém, mặt trời lặn đi, nhiệt độ sẽ hạ rất nhanh."
"A!"
Lũ nhóc tì gật gù nửa hiểu, Ngũ Bảo liền hỏi tiếp: "Vậy chúng ta bị phản ứng cao nguyên, thở không thông là vì không khí loãng ạ?"
"Đúng vậy, giỏi lắm."
Tô Hàng cười khen lũ nhóc một câu, sau đó dẫn chúng ra ga, soát vé rời đi.
Bên ngoài ga không có mái che, ánh mặt trời càng thêm chói chang.
Đại Bảo và Tứ Bảo không muốn dùng ô che nắng, Lâm Giai sợ da chúng bị cháy nắng, chỉ đành bắt lại, bôi kem chống nắng lên người chúng.
Dù sao bọn trẻ từ Ma Đô tới đây, vẫn chưa quen khí hậu nơi này.
"Cuối cùng cũng được nhìn bò Tây Tạng!"
Tứ Bảo cười ha ha một tiếng, chạy nhanh về phía trước.
Nhóc con chạy hăng quá, nhào lộn một vòng.
Kết quả của việc hưng phấn quá độ chính là hô hấp khó khăn.
Dù có thể thích nghi với phản ứng cao nguyên, nhưng nhất thời không quen với việc chạy nhảy mạnh như vậy.
Tô Hàng và Lâm Giai thấy nó ngồi xổm trên đất vẻ mặt khó chịu, vội vàng tiến lên xem.
Nhóc tì ho dữ dội mấy tiếng, mãi mới bình tĩnh lại, cả khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng.
Nhìn vẻ khó chịu của con, Tô Hàng và Lâm Giai thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Tam Bảo cũng im lặng nhìn em trai, lắc đầu nói: "Ở đây có nhiều thứ đẹp vậy, sao con chỉ muốn xem bò Tây Tạng thế?"
"Ngoài bò Tây Tạng ra, có gì đẹp nữa đâu." Tứ Bảo hồi thần, buồn bực nhìn chị gái.
Nghiêng đầu nghĩ một chút, Tam Bảo nhướng mày nói: "Còn có cảnh tuyết, linh dương các loại."
"Còn có cung Bố Đạt La." Đại Bảo nói thêm.
Nhị Bảo cong miệng cười nói: "Còn có bánh sữa, trà bơ, bánh bao sữa, trà ngọt, trà sữa..."
Nhắc đến ăn, miệng nhỏ của cô nhóc liền không ngừng được.
Trước khi đến, cô bé đặc biệt dùng máy tính tra những món ngon có thể ăn ở Tây Tạng.
Người khác có thể đến chủ yếu để ngắm cảnh, cô bé đến chủ yếu là để ăn.
Lục Bảo chần chờ một chút, sau đó nói: "Con nhớ ba nói ngôi sao ở đây đẹp lắm."
"Đúng, bầu trời đêm ở đây rất đẹp."
Tô Hàng cười nhẹ một tiếng, sau đó nói với lũ nhóc: "Ba đã chuẩn bị cho các con một bất ngờ, đi thôi, mình đến khách sạn trước."
"Bất ngờ ở khách sạn hả ba?" Lũ nhóc ngạc nhiên.
Tô Hàng nhướng mày, thần bí nói: "Đi rồi biết ngay thôi."
"Ba à, ba hay bày trò quá nha."
Tam Bảo chu miệng bĩu môi.
Nhưng cô nhóc lại là người nôn nóng nhất.
Cười nhìn theo bóng dáng vội vã của chúng, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau, tâm trạng cũng rất vui vẻ đi theo sau.
Trên xe đến khách sạn, lũ nhóc hỏi một câu hỏi rất quan trọng đối với chúng.
Đó là chuyện kết quả thi cuối kỳ đã được phát chưa.
Vì theo tính toán của chúng, thì đến khi chúng đến Tây Ninh thì cũng đã đến lúc quay về trường rồi.
Thầy cô chắc chắn đã phát điểm cho mọi người rồi.
Còn câu trả lời của Tô Hàng là đi chơi không nói chuyện thành tích.
Nghe vậy, Tam Bảo và Tứ Bảo vô tư nhất, đúng là không hỏi gì thêm.
Đại Bảo và Ngũ Bảo khá quan tâm đến thành tích của mình, cuối cùng vẫn không nhịn được lén hỏi một câu.
Biết được điểm các môn của mình đều không tệ, hai đứa nhóc mới yên tâm.
Còn Nhị Bảo và Lục Bảo, thì thật sự không dám hỏi.
Vì hai nàng cảm thấy mình thi lần này cũng không được tốt cho lắm.
Vì ba đã nói không nghĩ đến thành tích thì thôi không nghĩ nữa.
...
Khách sạn cách ga tàu hơi xa.
Cả nhà đến khách sạn thì đã hơn nửa tiếng sau.
Khách sạn hơi lạc lõng so với kiến trúc xung quanh.
Khách sạn xây rất sang trọng, có một vẻ đẹp trang nhã.
Còn kiến trúc xung quanh thì đa phần mang phong cách địa phương, đơn giản hơn.
Tô Hàng dẫn lũ nhóc vào khách sạn, nhanh chóng có người phục vụ đến hỗ trợ xách hành lý.
Sau khi Tô Hàng đi đến quầy làm thủ tục, nhân viên lễ tân như nhớ ra điều gì đó, liền cười với Tô Hàng nói: "Thưa ông Tô, những thứ ông gửi đến trước đã được chuyển đến phòng của ông rồi."
"Tốt, làm phiền mọi người."
Tô Hàng cười nhẹ với nhân viên, rồi dẫn Lâm Giai và lũ nhóc lên lầu.
Trong thang máy, lũ nhóc tò mò ngước nhìn ba, rồi lại lặng lẽ chuyển hướng nhìn mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ biết ba gửi gì đến khách sạn không ạ?"
"Mẹ không biết." Lâm Giai thành thật lắc đầu.
Nàng thật sự không biết.
Vì trước đó Tô Hàng đã nói, đây là bất ngờ dành cho nàng.
Biết hỏi ba thì ba cũng không nói, lũ nhóc chỉ có thể cố nhịn tò mò, chờ mong giây phút cánh cửa phòng được mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận