Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1587: Cẩn thận mỗi bước đi

Mấy lão nhân, đều không muốn nhìn mấy cô nhóc da mịn thịt mềm, xách theo cái rương hành lý to lớn lúc ẩn lúc hiện, lại làm chính mình mệt thêm. Ngược lại, hai cậu nhóc Đại Bảo và Tứ Bảo, họ lại chẳng hề thấy đau lòng, dù sao con trai da dày thịt béo, tương đối khỏe mạnh một chút.
Trên đường đi, Đại Bảo và Tứ Bảo cũng nhỏ giọng lẩm bẩm, về việc Tô Thành và Lâm Bằng Hoài đối xử khác nhau, nhưng ngay lập tức bị mấy lão nhân gạt phắt đi.
Khác nhau đối đãi thì đã sao!
Lúc đó, nguyên văn của Tô Thành là: "Các cháu đều là hai tiểu nam tử hán, không rèn luyện sao được? Đồ của mình tự mình xách cẩn thận, cũng đâu có nặng gì, ngoan ngoãn mà xách ra sân bay."
Đến sân bay, Tô Thành họ đưa Tô Hàng đến tận chỗ kiểm vé, lúc này mới dừng lại.
Nếu đi vào nữa thì chính là chỗ kiểm vé trực tiếp, mấy lão nhân này cũng không có mua vé máy bay gì, không có ý định đi du lịch núi tuyết cùng, cho nên cũng không vào được, chỉ có thể đưa đến bên ngoài này thôi.
"Cũng gần đến lúc rồi, chúng ta chỉ có thể đưa các cháu đến đây, tiếp theo chắc là các cháu phải tự đi rồi." Tô Thành dừng lại nói với Tô Hàng.
"Vâng, ba, con biết rồi, chuyến bay của chúng con vừa hay đã bắt đầu làm thủ tục, lúc này vừa vặn có thể sang bên đó xếp hàng, ba cứ yên tâm ạ." Nghe vậy, Tô Hàng cũng gật đầu nhẹ, sau đó đáp lại.
"Để ý mấy đứa nhỏ này, lát nữa qua kiểm an, đừng để chúng chạy lung tung."
"Nghe nói lần này các cháu muốn đi cái chỗ đặc biệt lạnh, nếu qua đó không thích ứng được thì cứ ở trong phòng cho khỏe, đừng để bị cảm lạnh..." Ngay sau đó, Lâm Duyệt Thanh và Đường Ức Mai cũng vội vã tới dặn dò.
"Biết rồi, biết rồi, ba mạ..." Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai cũng chỉ đành bất đắc dĩ đáp ứng. Lúc này, bọn họ thật sự hiểu rõ cảm nhận, những lúc ngày thường lải nhải bên tai đám nhỏ, khi đó đám nhỏ cảm thụ như thế nào.
"Haizz ~ Vất vả lắm mới cùng mấy đứa nhỏ tụ họp được một chút, đột nhiên lại phải xa nhau một thời gian, thật sự là có chút không quen đây..." Vào lúc sắp chia tay, Lâm Bằng Hoài lại không nhịn được mà cảm thán một câu.
Dù là ông hay mấy vị lão nhân khác, đều thật lòng không nỡ mấy đứa nhỏ rời đi. Tuy qua mấy ngày, đợi chúng du lịch xong thì sẽ lại trở về, nhưng nếu có thể thì mấy vị lão nhân này không một khắc nào muốn tách khỏi đám trẻ đáng yêu này.
Bất quá, trong lòng bọn họ càng hiểu rõ hơn, việc để Tô Hàng và Lâm Giai mang theo đám trẻ đi ra ngoài học hỏi, mở mang tầm mắt, là một lựa chọn tốt hơn, nên họ mới không hề ngăn cản.
"Ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội, cháu cũng không nỡ bỏ mọi người mà!" Nghe vậy, mắt của Tam Bảo trong nháy mắt liền hơi đỏ lên, sau đó nhào tới trước ôm chầm lấy Lâm Bằng Hoài vào lòng.
"Ôi ~ Không sao không sao, có ông ngoại ở đây rồi, không sao mà..." Thấy vậy, Lâm Bằng Hoài nhất thời cũng có chút luống cuống, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng Tam Bảo, sau đó nhẹ giọng an ủi.
"Chúng cháu cũng vậy, cháu cũng không nỡ bà ngoại, ông ngoại..." Ngay sau đó, mấy đứa khác cũng bỏ hành lý xuống, sau đó lần lượt chạy tới, đều ôm chầm lấy mấy lão nhân.
Hành động đó khiến mấy lão nhân có chút luống cuống tay chân, nhưng nhìn biểu hiện trên mặt họ lại tràn đầy vẻ hạnh phúc và vui sướng. Đám trẻ này cuối cùng không uổng công, đến lúc này còn nhớ đến họ.
"Thôi, một lát nữa là lên máy bay rồi, tranh thủ thời gian qua bên kia kiểm vé đi." Một lúc sau, Tô Hàng không nhịn được nhắc nhở. Dù có hơi không nỡ phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này, nhưng không còn cách nào, nếu bỏ lỡ chuyến bay hôm nay thì cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.
"Được, được, các cháu cũng có phải không trở lại đâu, nhớ lúc chơi ở bên kia chụp cho ông bà, cha mẹ nhiều ảnh vào, về rồi chia sẻ với chúng ta..." Cùng lúc đó, Tô Thành họ cũng vỗ nhẹ lưng đám nhỏ an ủi.
Tuy không muốn, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn phải đi du lịch, không thể chậm trễ việc lên máy bay.
"Vâng ạ..." Nghe vậy, đám nhỏ mới cẩn thận từng bước đi, vô cùng không muốn hướng vào bên trong sân bay.
Mãi đến khi qua cửa kiểm an, không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Thành nữa, đám nhỏ mới thu lại ánh mắt, sau đó cùng Tô Hàng họ đi về phòng chờ máy bay.
Tô Hàng tính thời gian rất chuẩn, đây đều là việc mà anh đã tính trước khi xuất phát, nên bọn họ ở phòng chờ chỉ cần chờ thêm vài phút đồng hồ là bắt đầu lên máy bay. Toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, cũng không gặp phải chuyện phiền toái gì, cho đến khi lên máy bay và tìm được chỗ ngồi xong, đám nhỏ mới an ổn xuống.
Một lúc sau, các tiểu tỷ tỷ tiếp viên hàng không trên máy bay cũng đi tới kiểm tra vấn đề về dây an toàn của Tô Hàng và mọi người.
"Thưa tiên sinh, máy bay sắp cất cánh, xin vui lòng tắt điện thoại..." Tiếp viên hàng không vừa kiểm tra vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận