Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 908: Người kia thật đen a

"Tiểu Nhiên, qua đó nhất định phải nghe lời đó nha! Ta chuẩn bị cho ngươi quyển sách điêu khắc kia, cũng phải thường xuyên nhớ giở ra xem đó!" Trước khi kiểm tra an ninh lên máy bay, Quách Kinh Lược vẫn luôn kéo Lục Bảo không ngừng dặn dò. Hắn chỉ sợ Lục Bảo ở bên Hoa Viên Quốc chơi quá lâu, mà quên mất việc học điêu khắc trong khoảng thời gian này.
"Yên tâm đi, ông Quách! Cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Lục Bảo có chút mất kiên nhẫn khi nghe câu nói này lặp đi lặp lại, tai sắp nổi kén lên rồi.
"Muốn kiểm an lên máy bay rồi, ông Quách tạm biệt!" Sau đó, Lục Bảo ôm Quách Kinh Lược một cái thật lớn, rồi cùng Lâm Giai, Tô Hàng đi kiểm tra an ninh để lên máy bay. Bởi vì sự cố chiều hôm qua, nhiều chuyến bay không thể bay thẳng, chuyến bay của Tô Hàng cũng cần phải đến một nơi, sau đó đổi sang tàu thủy một lần nữa mới đến được.
Trên máy bay, mặc dù lần này thời gian bay không dài, nhưng bọn nhỏ lại vô cùng phấn khích.
"Đại ca! Anh nhìn kìa, chúng ta đang bay trên mây đấy!"
"Đám mây kia trông như một con rắn nhỏ nhỉ!"
"Oa! Từ đây nhìn hoàng hôn thật là đẹp!"
Bọn nhỏ nhao nhao reo hò, hành khách xung quanh cũng không cảm thấy khó chịu với những hành động của chúng, ngược lại thấy chúng rất đáng yêu. Khi bọn trẻ chơi mệt và ngủ một giấc trên máy bay, họ phát hiện mình đã đến địa điểm chuyển tiếp.
"Nếu như hôm qua không có trận mưa lớn đó thì tốt rồi, đã có thể bay thẳng đến Hoa Viên Quốc..." Tô Hàng vừa dẫn Lâm Giai và bọn trẻ đi ra, vừa cảm thán một câu.
"Không sao đâu, đi tàu cũng được mà! Tuy có hơi chậm, nhưng lại có thể thưởng ngoạn phong cảnh trên biển, chẳng phải là rất lãng mạn sao?" Lâm Giai an ủi, nàng ngược lại có vẻ lạc quan hơn Tô Hàng, và thích những chuyến đi có chút lãng mạn hơn.
"Cũng đúng!" Tô Hàng nghĩ một chút rồi gật đầu, đúng là như thế, lòng cũng dễ chịu hơn chút.
Còn về lũ trẻ, khi nghe đến việc phải đi tàu, phản ứng của chúng không giống Tô Hàng chút nào.
"Oa! Đi xong máy bay lớn lại được đi tàu thủy nữa!"
"Ba ơi! Bao giờ chúng ta mới được lên tàu?"
"Tàu thủy đâu rồi..."
Bọn trẻ vừa nghe nói được đi tàu thủy, đã reo hò ầm ĩ lên rồi. Chuyến du lịch nước ngoài lần này, vừa mới đi thôi đã được đi cả máy bay lẫn tàu thủy, đối với những đứa trẻ thích vui chơi như chúng mà nói, không vui mới là lạ đó!
Vì là hãng hàng không sắp xếp việc chuyển xe, nên tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc Lâm Giai và Tô Hàng đã đưa bọn trẻ đến nơi làm thủ tục vé.
Ngay khi Lâm Giai và Tô Hàng chuẩn bị tiến lên làm thủ tục, ánh mắt của bọn trẻ lại đổ dồn vào một người da đen.
"Oa! Nhìn người kia đen thật đó, có phải bị bệnh gì không?"
"Chắc không đâu, có vẻ chỉ là da đen thôi!"
"Đại ca! Anh thấy thế nào?"
Ngay lúc bọn trẻ đang bàn tán xôn xao, người da đen nọ như cũng chú ý tới bên này, liền đi về phía chúng.
"Mau nhìn! Mau nhìn! Anh ta tới kìa..."
Bọn trẻ vẫn đang chú ý đến người da đen kia thì bất ngờ phát hiện anh ta tiến lại gần, còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã chặn trước mặt chúng.
"..." Anh chàng da đen chặn Lục Bảo lại, nói một tràng những lời lạ hoắc. Mặc dù Lục Bảo và đám bạn biết một chút ngoại ngữ, nhưng vì anh ta nói quá nhanh, nên bọn trẻ chẳng nghe ra được gì cả.
"Đại ca! Người này đang nói cái gì vậy?" Tứ Bảo nhìn Đại Bảo, vì nghe những thứ ngôn ngữ này mà cảm thấy hơi đau đầu.
"Sao ta biết được, bất quá trông anh ta có vẻ như đang có việc gấp?" Đại Bảo lắc đầu, trình độ ngoại ngữ của anh cũng chỉ hơn Tứ Bảo một chút thôi, cũng chẳng hơn bao nhiêu cả.
"..." Nhìn thấy phản ứng của bọn trẻ, anh chàng da đen cũng biết là chúng không hiểu mình đang nói gì, nhưng anh ta không bỏ cuộc, mà đổi sang những từ ngữ đơn giản hơn. Đồng thời, anh ta còn kết hợp một vài động tác cơ thể đơn giản, trông vừa khoa trương vừa buồn cười. Anh ta làm như vậy cũng là vì không còn cách nào khác, vì ở gần đây chỉ có mấy đứa nhỏ này, muốn tìm người khác để giao tiếp thì phải đi vòng một đoạn nữa, mà bản thân lại không chờ được. Nếu bây giờ còn đi lại nhiều hơn mấy bước, e rằng anh ta có thể bị ngất xỉu mất!
"Tiểu Yên! Em nghe hiểu anh ta đang nói gì không?" Nhị Bảo lườm Đại Bảo một cái, nhường quyền phát ngôn cho Ngũ Bảo - người có trình độ ngoại ngữ tốt nhất trong số bọn chúng.
"Ừm... Hình như anh ta đang hỏi đường thì phải!" Ngũ Bảo cẩn thận dựng tai lên nghe, sau đó kết hợp với những động tác khoa trương của người da đen mà suy đoán.
"Hỏi đường à? Anh ta muốn đi đâu?" Tứ Bảo vừa nghe xong, lòng hiếu kỳ liền nổi lên, vội hỏi.
"Ngô ~ Em nghe không rõ cái từ kia đang nói gì, hình như là đang tìm đồ ăn? Hay là..." Ngũ Bảo ngừng một chút, không ngừng suy đoán, có thể lời còn chưa dứt, thì bị Tứ Bảo cắt ngang.
"Tìm đồ ăn à? Vậy thì là tìm cửa hàng ăn uống rồi!" Tứ Bảo bừng tỉnh, trầm ngâm một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận