Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1372: Đối với tứ bảo nhưng là không ôn nhu

"Ừm, ta hiểu rồi, ba, mụ, nhưng con chỉ có thể cố gắng thử một lần thôi, còn việc sư phụ con lão nhân gia ông ấy có đồng ý hay không thì không phải do con quyết định." Cung Thiếu Đình gật đầu nhẹ, sau đó nói.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có vài phần chắc chắn về chuyện này, dù sao hắn cũng coi như hiểu rõ sư phụ mình là người thế nào. Trong tình huống bình thường, nếu thực sự gặp phải, Tô Hàng vẫn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu như không được, thì đến lúc đó tự mình sẽ phải giở chút thủ đoạn, làm nũng nịu, cầu xin Tô Hàng. Lúc đầu cái tác phẩm điêu khắc ngọc "Bách Điểu Triều Phượng", Tô Hàng cũng không chịu đưa cho hắn, lúc đó Cung Thiếu Đình chính là dùng cách này để có được.
"Ừm, không sao, dù gì thì cũng cứ thử xem." Cung Mậu Nhan và Trương Vân cùng nhau gật đầu, sau đó bày tỏ.
Trong lòng Cung Mậu Nhan lại nghĩ khác Cung Thiếu Đình, ông cảm thấy những nhân vật đại sư như Tô Hàng thường có tính tình cổ quái. Nếu Cung Thiếu Đình không thể nhờ được đối phương, đó cũng là chuyện bình thường. Nếu Cung Thiếu Đình không thành công, thì ông sẽ tự mình đến nhà thăm hỏi một chuyến, mặc dù rất có thể sẽ bị từ chối ngay ngoài cửa, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Cùng lúc đó, tại nhà Tô Hàng.
Tô Thành hôm nay vẫn chưa về cùng Lâm Duyệt Thanh, họ vừa ăn cơm trưa xong với nhà Tô Hàng, hai người tính chiều mới về.
"Ai ~ đúng, hôm qua thằng nhóc kia đâu rồi, không phải nói mỗi ngày đến chỗ ngươi học điêu khắc sao, hôm nay sao không thấy bóng dáng đâu?" Đúng lúc này, Tô Thành bắt chuyện với Tô Hàng, đột nhiên hỏi.
Người ông hỏi, không ai khác chính là Cung Thiếu Đình, đã gần giữa trưa rồi mà vẫn không thấy bóng người đâu.
"Hắn á, tối qua uống nhiều như thế, đoán chừng giờ này có lẽ còn đang nằm trên giường ấy chứ, không có chuyện gì đâu." Tô Hàng suy nghĩ một chút, sau đó đáp lời.
Anh đoán gần đúng với tình huống thực tế, có chút sai lệch là có lẽ Cung Mậu Nhan và Trương Vân phu thê đã đến nhà Cung Thiếu Đình tối qua. Nếu không, Cung Thiếu Đình có lẽ đã rời giường vào buổi trưa rồi đến phòng làm việc của Tô Hàng tiếp tục học điêu khắc.
"Cũng phải, ta hình như nhớ tối qua thằng nhóc đó say hơn cả ta." Nghe vậy, Tô Thành gật đầu, rất đồng tình nói.
Tối qua, Cung Thiếu Đình ban đầu không uống nhiều, chỉ là nếm chút cho biết. Thế nhưng về sau tửu lượng của hắn tăng lên, dần dần say và không còn tri giác, rồi bắt đầu la hét ầm ĩ đặc biệt hăng, hết ly này đến ly khác. Tổng cộng có hai bình rượu, Tô Thành đoán chừng ít nhất phải nửa bình đã vào bụng Cung Thiếu Đình.
"Đáng tiếc, rượu ngon như thế, lại để thằng nhóc không biết uống rượu kia giẫm đạp..." Ngay sau đó, Tô Thành lại thì thầm một tiếng, còn tặc lưỡi, như đang hồi tưởng lại vị ngon của bình rượu tối qua.
Bất quá, ý nghĩ của ông lại rất giống Cung Mậu Nhan, cảm thấy Lý Chính Thành trân trọng rượu ngon như vậy, lại để Cung Thiếu Đình uống, thật là phí phạm của trời.
Leng keng!
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Hàng đột nhiên vang lên. Anh mở ra xem, "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay", trùng hợp thay đó là tin nhắn Cung Thiếu Đình gửi đến.
"Nhìn xem, ta đã bảo mà." Ngay sau đó, Tô Hàng lại cười khẽ một tiếng, cho Tô Thành xem đoạn tin nhắn trò chuyện của mình.
Trong đó chính là tin nhắn xin nghỉ phép của Cung Thiếu Đình, vì tối qua uống quá nhiều rượu, nên hôm nay không thể đến học điêu khắc được. Đối với điều này, Tô Hàng chỉ nói một câu nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó cho Cung Thiếu Đình nghỉ.
Đến buổi chiều, khi Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh chuẩn bị về thì mọi người tập hợp lại cùng nhau chơi đùa. Hai ngày này Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh đến thăm nhà cũng vừa đúng dịp cuối tuần của các cháu, họ đã có thời gian vui vẻ bên nhau. Khi Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh chuẩn bị ra về, các cháu vẫn rất lưu luyến không muốn rời.
"Ông bà ơi, ông bà có thể ở lại đây thêm hai ngày nữa không, con muốn quấn quýt bên ông bà." Khi đưa tiễn, Lục Bảo là người đầu tiên chạy đến, níu lấy tay Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh, không muốn cho họ rời đi.
"Tiểu Nhiên ngoan, ông hứa với con, hai ngày nữa ông bà lại đến thăm các con có được không?" Nghe vậy, Tô Thành xoa đầu Lục Bảo, sau đó cưng chiều nói. Nếu có thể, ông cũng không muốn xa đám trẻ con đáng yêu này, nhưng cuối cùng đã chia gia đình với Tô Hàng rồi. Mặc dù Tô Hàng và Lâm Giai không cảm thấy có vấn đề gì, cũng sẽ không nói gì, nhưng nếu cứ ở nhà Tô Hàng mãi không về thì vẫn có chút không thích hợp.
"Ông bà ơi, con cũng không muốn ông bà đi, có thể ở lại với chúng con thêm hai ngày nữa không ạ?" Thấy thế, Tứ Bảo cũng chạy tới, nắm lấy tay còn lại của Tô Thành. Bất quá, đối với Tứ Bảo, một cậu nhóc nghịch ngợm, Tô Thành lại không có nhẹ nhàng như vậy, ông trực tiếp vỗ vào người Tứ Bảo một cái.
"Chắc là ngươi không nỡ hai ngày này mà ta đi, không có ai chơi trò chơi với ngươi phải không?" Ngay sau đó, Tô Thành lại nửa đùa nửa thật nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận