Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 365: Chuẩn bị lúc nào kết hôn a

Vài giây sau, hai người tách nhau ra. Lâm Giai lùi lại một bước nhỏ, mặt đỏ bừng ngẩng đầu. "Đây là thao tác gì vậy?" Tô Hàng xoa xoa mũi vừa bị véo, bất đắc dĩ cười. Mặt vừa ửng hồng thêm mấy phần, Lâm Giai có chút khó chịu nói: "Trả đũa sớm quá nha, hôn." "Hả?" Nghe vậy, Tô Hàng nhíu mày. Cùng lúc Lâm Giai ngượng ngùng, hắn tiếp tục vươn tay, lại nhẹ nhàng xoa bóp mũi Lâm Giai. "Phản công thất bại." Khẽ cười một tiếng, Tô Hàng lấy nguyên liệu nấu ăn làm điểm tâm ra. Thấy vậy, Lâm Giai bước nhỏ đi đến trước, bắt đầu giúp. Đến khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhìn nồi cháo đang nấu trước mắt, nàng đột nhiên phì cười. "Cười cái gì?" Tô Hàng quay đầu, có chút không khỏi hỏi han. Quay đầu nhìn Tô Hàng, Lâm Giai cười nói: "Chỉ là cảm thấy hơi thần kỳ." "Chỗ nào thần kỳ?" "Ừm...anh nghĩ xem, người khác khi tổ chức hôn lễ đều rất bận rộn, sáng sớm ba bốn giờ đã bắt đầu tất bật." "Còn chúng ta..." Lâm Giai vừa nói vừa chỉ vào cái nồi trước mắt, cười nói: "Giờ này rồi, chúng ta lại vẫn bình tĩnh ăn điểm tâm." Nghe vậy, Tô Hàng cười nhẹ, lắc đầu nói: "Thực ra cũng rất gấp, nhưng mà người giúp nhiều, chính chúng ta lại không bận bịu như vậy." "Cho nên sau khi hôn lễ kết thúc, nhất định phải cảm ơn mọi người thật tốt." Lâm Giai nói rồi ghi nhớ chuyện này trong lòng. Tô Hàng nhẹ nhàng xoa tóc nàng, khẽ cười: "Chuyện này để anh lo là được rồi, em đừng lo lắng." "Dạ." Nghe vậy, Lâm Giai ngoan ngoãn gật đầu. Dù sao đa số người đến giúp đều là bạn bè của Tô Hàng. "Em đi gọi bố mẹ họ dậy." Thấy trong bếp không có việc gì cần giúp, Lâm Giai đi ra ngoài. Ngay lúc nàng chuẩn bị gõ cửa hai phòng ngủ nhỏ thì trong phòng ngủ nhỏ của mấy đứa nhóc, đột nhiên phát ra tiếng khóc yếu ớt. "Ba ba... Mẹ mẹ..." Nghe được tiếng nãi nãi yếu ớt này, Lâm Giai có chút nóng nảy đi vào phòng ngủ nhỏ. Trong nôi Lục Bảo, bé đang ôm một con thú nhồi bông ngồi, trên mặt còn hai dòng nước mắt. "Tiểu Nhiên sao thế?" Đến bên ôm Lục Bảo lên, Lâm Giai đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bé. Tựa vào ngực mẹ xoay xoay, Lục Bảo chớp đôi mắt to còn ngấn nước, sụt sịt nói: "Sợ...sợ..." "Gặp ác mộng, sợ sao?" Nghe Lục Bảo lẩm bẩm, Lâm Giai dò hỏi. Bé con gật đầu, khuôn mặt tròn úp sát vào người mẹ. "Sợ..." "Ngoan, mẹ đây, đừng sợ đừng sợ~" Vỗ nhẹ vào lưng Lục Bảo, Lâm Giai thấy bé đã bình tĩnh hơn, giọng dịu dàng hỏi: "Tiểu Nhiên muốn uống sữa không? Ba đã chuẩn bị xong rồi." "Ba ba ~ sữa ~" Nghe mẹ nhắc đến ba, Lục Bảo lập tức vui vẻ cười lên. Thấy mấy nhóc kia vẫn chưa tỉnh, Lâm Giai ôm bé chậm rãi đi về phía phòng ăn. Vừa hay điểm tâm đã chuẩn bị xong, Tô Hàng bưng cháo đi vào phòng khách. Thấy vợ đang ôm Lục Bảo, bé con đang ồm ộp ồm ộp uống sữa, anh cười nhẹ đi đến. "Tiểu Nhiên nhà ta sao dậy sớm vậy?" "Ba ba~" Bỏ bình sữa ra, Lục Bảo nhìn ba, bi bô cười một tiếng. Thấy bé uống sữa dính đầy miệng, Tô Hàng rút khăn giấy lau miệng cho bé. Lại cười ngọt ngào với ba, Lục Bảo tiếp tục ôm bình sữa, ừng ực ừng ực uống. "Vừa gặp ác mộng." Lâm Giai chỉ Lục Bảo, nhỏ giọng nói với Tô Hàng. Nghe vậy, Tô Hàng có chút đau lòng nhìn Lục Bảo. Không biết có phải do ngày thường bé dễ bị giật mình không, mà số lần Lục Bảo gặp ác mộng cao hơn hẳn so với mấy đứa kia. "Không biết lớn hơn một chút, tình hình này có dịu đi không." Tô Hàng vừa nói vừa bế Lục Bảo vào lòng. Vừa vào lòng ba, Lục Bảo liền giơ hai cánh tay nhỏ, ôm chặt cổ ba. "Ba ba, ôm~" Miệng nói vài từ đơn giản, Lục Bảo thân mật đặt nhẹ đầu lên vai ba. Lâm Giai thấy con gái đã bình tĩnh trở lại, an tâm cười, rồi đi về phòng ngủ gọi bốn vị trưởng bối dậy. Cả nhà vui vẻ ấm áp ăn xong điểm tâm, Tô Hàng và Lâm Giai đi trước đến trường, còn bốn vị trưởng bối thì dẫn theo sáu nhóc ở nhà bắt đầu chuẩn bị.... Đến trường học, hai người tạm thời tách nhau. Lâm Giai đến văn phòng làm việc, Tô Hàng thì đi trước đến ký túc xá. Cùng ba người cùng phòng hoàn thành khâu chuẩn bị cuối cùng, bốn người cùng nhau tiến về lễ đường cử hành lễ tốt nghiệp. Khi họ đến nơi, trong đại sảnh đã có khá đông người ngồi. Nhìn quanh, ngoài vài thầy cô rải rác, thì đều là các sinh viên tốt nghiệp đang đợi nhận bằng. Nhìn thấy bốn người Tô Hàng từ xa, Hầu Văn Hạo vội vẫy tay với họ. "Tô Hàng, chỗ này!" Nghe thấy giọng Hầu Văn Hạo, bốn người Tô Hàng đi vòng qua đám người, đến bên các bạn học khác. Thấy Tô Hàng sau vài ngày không gặp, ánh mắt các bạn học thoáng biến đổi, bắt đầu xôn xao bàn tán. "Tô Hàng, cô Lâm không đi cùng à?" "Cô ấy còn bận việc khác." Liếc Hầu Văn Hạo một cái, Tô Hàng bình tĩnh đáp. Thấy Tô Hàng trả lời bình tĩnh như vậy, ngược lại Hầu Văn Hạo có chút ngớ ra. Phản ứng này... có chút không như dự kiến. Vốn dĩ họ còn tưởng rằng Tô Hàng sẽ trả lời có chút sợ sệt, không ngờ lại bình thản đến vậy. "Nhưng nói đi nói lại, Tô Hàng, anh và cô Lâm quen nhau khi nào? Sao mà quen được vậy?" Kỷ Viện Viện chống cằm, tò mò nhìn chằm chằm Tô Hàng. Nghe vậy, Tô Hàng cười nhẹ nói: "Quen nhau hai năm. Còn về quá trình, khá phức tạp, tóm lại là ngoài ý muốn." "Cho nên nói, con của cô Lâm là của anh?" Hầu Văn Hạo hỏi, trừng lớn hai mắt. Nghe vậy, Tô Hàng nhíu mày không vui: "Đương nhiên là của tôi." Ý thức được câu hỏi của mình có phần quá lố, Hầu Văn Hạo xấu hổ gãi đầu, vội vàng giải thích: "Không phải, vì trước giờ anh với cô Lâm không thừa nhận, nên bọn em cứ tưởng là ba đứa nhỏ là một người hoàn toàn khác." "Đây là do mắt anh mù." Tống Mâu ngồi bên cạnh Tô Hàng im lặng lắc đầu nói: "Con bé giống Tô Hàng y như đúc, đoán cũng biết là của Tô Hàng rồi?" "Trước khi Tô Hàng và cô Lâm công khai, ai dám đoán bừa." Hầu Văn Hạo vô tội lắc đầu. Nghe vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng, giải thích: "Giấu không nói chỉ vì sợ gây ra dị nghị, ảnh hưởng đến Giai Giai và các con." "Ha ha, bọn tôi hiểu mà." Kỷ Viện Viện cười hì hì, sau đó chớp mắt hỏi: "Tóm lại là chúc mừng hai người nha! Hai người chuẩn bị khi nào kết hôn đấy?" "Cái này..." Tô Hàng vừa định trả lời, thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng ho nhẹ của hiệu trưởng. Thấy lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, mọi người vội im lặng, lẳng lặng nhìn về phía trước. Cùng lúc đó, ở cổng lớn của trường. Liên tiếp mấy chiếc xe tải, dưới sự dẫn đầu của hai chiếc xe con, tiến đến quảng trường trước trường. Giữa sự kinh ngạc của các học sinh và giáo viên xung quanh, hai ba chục công nhân nhảy xuống xe, bắt đầu chuyển hàng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận