Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 487:: Nhi tử thích nhất tiểu bằng hữu là nữ hài?

Chương 487: Con trai thích nhất bạn nhỏ là nữ à? Lâm Duyệt Thanh cùng Đường Ức Mai có ý nghĩ riêng của mình. Các nàng có thể chấp nhận giáo viên nghiêm khắc. Nhưng việc giáo viên luôn nói những lời tiêu cực với con trẻ thì các nàng không thể chấp nhận được. Đây cũng là một điểm mà Tô Hàng không thể chấp nhận. Không phải là con trẻ không thể chịu được sự phê bình. Khi làm sai, đương nhiên phải phê bình. Ngày thường bọn trẻ quá nghịch ngợm, chính mình cũng không ít lời. Nhưng đối với những chuyện không thể gọi là sai lầm, phê bình chỉ mang lại tác dụng ngược.
"Như vậy đi." Tô Thành vỗ nhẹ tay vợ, nhìn về phía Tô Hàng nói: "Tiểu Hàng, con hãy phản ánh tình huống này với viện trưởng, để giáo viên đó sửa đổi một chút."
"Trước mắt thì đây là biện pháp giải quyết tương đối tốt."
"Ừ, con cũng nghĩ vậy." Tô Hàng gật đầu.
Bọn họ không phải là phụ huynh không hiểu đạo lý. Lâm Giai là giáo viên, họ hiểu nỗi khó xử của giáo viên. Cho nên anh cũng không vì chuyện này mà phủ nhận toàn bộ công sức dạy dỗ của Lưu Phương. Chỉ cần Lưu Phương chịu thay đổi và sau này không lặp lại chuyện tương tự, họ, thân là phụ huynh, sẽ có thể chấp nhận.
"Lát nữa ta gọi điện thoại cho viện trưởng." Tô Hàng nói xong liền đứng dậy đi đến trước phòng giải trí, gõ nhẹ cửa.
"Ba ba có thể vào không?"
"Được ạ!" Trong phòng truyền ra giọng nói lớn của Tứ Bảo.
Mỉm cười, Tô Hàng đẩy cửa bước vào. Ánh mắt quét qua khung cảnh bên trong, anh lập tức dở khóc dở cười. Mới chỉ một lát, phòng giải trí đã bị mấy đứa nhỏ bày bừa bộn đến không thể tả. Trên sàn nhà ngổn ngang đủ loại đồ chơi, trông cứ như vừa bị trộm ghé qua.
"Các con... lát nữa tự thu dọn hết." Tô Hàng hạ giọng, nhắc nhở mấy đứa nhỏ: "Không thì mẹ sẽ nổi giận đó."
"..." Nghe vậy, mấy đứa nhỏ vô tội chớp mắt, rồi nhìn xuống đống đồ chơi trên sàn. Nghiêng đầu một cái, Tam Bảo nhỏ giọng hỏi: "Nhưng lần trước mẹ giận, không phải vì không thoải mái sao ạ?"
"Không thoải mái, mà còn phải thu dọn đồ chơi nữa thì lại càng không thoải mái, nên mẹ mới giận."
"Đây là ba ba nói nha."
"Ừm... ba ba là nói như vậy." Gật đầu, Tô Hàng nhíu mày nói: "Vậy nên hôm nay mẹ không thấy khó chịu, các con liền muốn mẹ phải đi dọn dẹp sao?" "Trước kia ba ba chẳng phải đã từng nói, tự mình chơi đồ chơi xong, phải tự thu dọn à?" "Vì bây giờ các con đã có khả năng tự mình dọn dẹp đồ chơi rồi."
"Ô..." Bĩu môi nghĩ ngợi, Tam Bảo có chút không vui nói: "Nhưng mà Tiếu Tiếu không muốn thu dọn đồ chơi."
"Vì sao?" Tô Hàng không giận, kiên nhẫn hỏi.
Nhìn một lượt đống đồ chơi trong phòng, Tam Bảo lắc đầu nói: "Vì thu dọn đồ chơi mệt lắm."
Nghe được câu trả lời đúng như dự đoán, Tô Hàng cười thầm trong lòng. Chầm chậm đi đến trước mặt mấy đứa nhỏ, anh hơi ngồi xuống nói: "Các con có sáu người, mẹ chỉ có một mình."
"Sáu con dọn đồ chơi thì vẫn còn dễ hơn việc mẹ tự mình dọn, chẳng phải mệt hơn sao?"
"Các con muốn mẹ mệt như vậy à?"
"Không muốn." Tam Bảo không chút do dự lắc đầu.
Xoa xoa chiếc mũi nhỏ của con bé, Tô Hàng hỏi: "Vậy các con nên làm thế nào?"
"Ô..." Bắp chân co lại, tay nhỏ chống cằm, Tam Bảo do dự nói: "Tự mình dọn đồ chơi..."
"Đúng." Gật đầu, Tô Hàng đứng lên.
"Nào, ba ba giúp các con dọn nhé. Dọn xong, chúng ta ra ngoài ăn đồ ngon."
"Các con chẳng phải muốn ăn kẹo à? Ba ba cho phép các con mỗi người ăn một viên."
"Ba ba yêu ba ba!" Vừa nghe thấy kẹo, Tam Bảo cười hì hì ôm lấy cổ Tô Hàng, hôn một cái.
Cùng lúc đó, Đại Bảo nhỏ tay chống lên đứng dậy, dẫn đầu nhặt những món đồ chơi không dùng đến trên sàn nhà, ném vào thùng đồ chơi bên cạnh. Thấy anh trai bắt đầu dọn dẹp, những đứa nhỏ khác cũng làm theo. Sáu bóng dáng nhỏ bé, chạy qua chạy lại trong phòng giải trí, bắt đầu nghiêm túc thu dọn đồ chơi.
Hài lòng nhìn vẻ mặt của bọn trẻ, Tô Hàng cũng giúp chúng một tay. Một người lớn và sáu đứa trẻ cùng nhau bận rộn, chưa đầy chốc lát đã dọn dẹp xong phòng giải trí. Đúng lúc Tô Hàng chuẩn bị dẫn chúng ra ngoài, Ngũ Bảo đột nhiên kéo nhẹ góc áo anh.
"Ba ba, chúng con có việc làm ạ."
"Có việc làm?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngũ Bảo, Tô Hàng có chút dở khóc dở cười nói: "Là việc gì vậy con?" Một đứa trẻ lớn như vậy thì có việc làm gì chứ, đúng là anh không nghĩ tới.
"Là vẽ tranh ạ." Nhị Bảo đáp.
Lục Bảo ôm gấu nhỏ, tiếp lời: "Cô giáo phát giấy vẽ tranh, ở trong cặp đấy ạ."
"Thế à..." Gật đầu, Tô Hàng nói: "Vậy ba đi giúp các con lấy cặp nhé, các con đi lấy bút màu của mình đi."
"Dạ~" Mấy đứa nhỏ nghe vậy liền chạy đến kệ gỗ ở góc phòng giải trí. Đi ra được nửa đường, Tam Bảo lo lắng quay đầu: "Ba ba, chúng con còn có thể ăn kẹo không ạ?"
"Được chứ." Tô Hàng gật đầu. Nghe vậy, vẻ mặt lo lắng của Tam Bảo nhỏ thả lỏng, cười chạy đến trước kệ.
Sau khi lấy được bút màu của mình, mấy đứa nhỏ đi vào phòng khách, đầu tiên là chọn viên kẹo mình muốn ăn. Sau khi ăn kẹo xong, bọn trẻ mới lấy cặp sách nhỏ của mình ra.
"Là cái này." Đại Bảo đưa tờ giấy đã gấp cẩn thận trong cặp ra cho ba ba. Tô Hàng cầm lên xem, không kìm được bật cười.
"Sao vậy ạ?" Lâm Giai tò mò hỏi một tiếng, cũng lại gần xem, đồng thời thì thầm: "Thích nhất bạn học à?"
"Ừm." Gật đầu, Tô Hàng đưa lại tờ giấy cho Đại Bảo. Thật sự mà nói thì, anh rất tò mò, không biết các bé cưng nhà mình thích bạn học nào nhất.
"Mẹ ơi, bạn học có ý nghĩa gì vậy ạ?" Nhị Bảo chớp mắt mấy cái, khó hiểu hỏi. Xoa đầu con gái, Lâm Giai giải thích đơn giản: "Các bạn nhỏ khác trong lớp, đối với con mà nói thì là bạn học."
"A!" Dùng sức gật đầu, Tứ Bảo nói: "Vậy nên, chúng con phải vẽ những bạn nhỏ mà chúng con thích nhất sao ạ?"
"Ừ, đúng rồi." Gật đầu với con trai, Lâm Giai vội hỏi thêm: "Tiểu Trác, bạn nhỏ mà con thích nhất là ai vậy?"
"A..." Đối diện với câu hỏi của mẹ, Tứ Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi vui vẻ cười nói: "Là Lưu Nhã Nhược ạ!"
"Lưu Nhã Nhược?" Nghe được cái tên này, Tô Hàng, Lâm Giai và bốn vị trưởng bối đồng thời sững sờ. Cái tên nghe thôi, liền biết là tên con gái. Bọn họ vốn cho rằng Tứ Bảo sẽ trả lời là một cái tên con trai. Vì bình thường Tứ Bảo ở nhà thích chơi với Đại Bảo nhất. Theo nó nói, chơi với các chị em thì không có gì vui cả. Vậy mà bạn nhỏ mà nó thích nhất, lại là con gái?
Ho khẽ một tiếng, Tô Hàng nhìn vẻ mặt vui vẻ của con trai, vội hỏi: "Tiểu Trác, con thích cái gì ở bạn Lưu Nhã Nhược đó?"
"Lưu Nhã Nhược rất xinh ạ!" Gần như không cần nghĩ ngợi, Tứ Bảo nhỏ nhanh nhảu trả lời, vui vẻ cười.
Nghe được câu trả lời của con trai, Tô Hàng khẽ giật mình, trong nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại. Vì xinh đẹp, nên thích? Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu những điều này rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận