Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 817: Chúng bảo bàn bạc

"Tốt, vậy đi thôi! Chúng ta đi xem ông nội ngay thôi!"
Tức thì, Tứ Bảo cũng vội vàng lên tiếng.
Hắn cũng đã nhận ra lỗi của mình. Nếu không phải hắn và Tam Bảo hôm nay kéo ông nội cùng ông ngoại đi chơi, ông nội cũng sẽ không bị đau lưng.
Điều đáng mừng là ông ngoại lại không sao, chỉ là hôm nay bị Tứ Bảo đánh hơi mạnh tay mà thôi.
"Đợi một chút! Chẳng lẽ chúng ta cứ thế đi nhìn ông nội rồi về thôi sao? Có cách nào để ông nội không khó chịu như vậy không?"
Đúng lúc này, Đại Bảo đột nhiên gọi mọi người lại rồi hỏi. Đại Bảo thường ngày vốn đã tỏ ra khá chững chạc, cho nên lúc này suy nghĩ cũng nhiều hơn một chút.
"Hả? Anh hai, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nhị Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hình như cũng thấy đúng lý.
"Em thấy chúng ta vào, nếu ông nội chưa ngủ thì có thể trêu ông nội cho vui, ví dụ như biểu diễn một tiết mục nhỏ gì đó..."
Đại Bảo nhỏ giọng đề nghị, lúc vừa gọi những người khác lại, hắn đã nghĩ sẵn cách giải thích.
"Hay đó nha, em thấy ý này hay, em có thể hát cho ông nội một bài hát!"
Nghe vậy, mắt Nhị Bảo đột nhiên sáng lên, liền nói ngay.
"Vậy em nhảy cho ông nội một bài đi!"
"Em thì chỉ biết múa võ thôi!"
"Em và chị cả cùng nhau hát cho ông nội nghe..."
Tức thì, đám Đại Bảo nhốn nháo tính toán một hồi, muốn trực tiếp biểu diễn tài nghệ cho Tô Thành xem, sau đó trêu cho ông nội vui vẻ. Trong nhận thức của bọn hắn, làm như vậy có thể giúp ông nội bớt khó chịu và đau đớn một chút.
"Nếu muốn đi thăm ông nội thì mấy đứa nhanh chân lên đi! Vừa nãy ta thấy đèn phòng ông nội vẫn còn sáng, chắc là chưa ngủ đâu, nếu lát nữa thì có khi ông nội ngủ rồi!"
Đúng lúc này, Lâm Giai đột nhiên từ bên cạnh chen vào, nhỏ nhẹ nói một tiếng.
Vốn dĩ nàng vào để đồ, thấy mấy đứa nhỏ cứ chần chừ không chịu ra, nên mới ra xem sao, không ngờ lại vừa vặn nghe thấy đám Đại Bảo bàn tính. Ban đầu Lâm Giai còn muốn bảo mấy đứa nhỏ nhanh đi rửa mặt, nhưng bây giờ nghe mấy tiểu tử kia thương lượng xong, ngược lại không còn vội, đợi bọn nó đi thăm Tô Thành rồi tính sau.
"Hả? Vậy hả! Vậy chúng ta mau mau qua đó đi!"
Nghe vậy, Ngũ Bảo sốt sắng nói một tiếng, lập tức đề nghị mọi người nhanh chóng qua đó.
"Ừ! Được!"
"Nhanh lên, nhanh lên!"
"Đợi chút, em còn chưa chuẩn bị hát bài gì mà..."
Sau đó, mấy người Đại Bảo nhốn nháo đi về phía phòng Tô Thành, bất kể là đã chuẩn bị kỹ tiết mục biểu diễn hay chưa, tất cả đều đi theo đại đội.
Nhà Tô Hàng tuy lớn, nhưng dưới chân chạy nhanh của đám Đại Bảo, rất nhanh đã đến được phòng Tô Thành.
"Đại Bảo! Nhị Bảo, còn có Tam Bảo... Sao các con đều đến đây?"
Trong phòng, thấy mấy người Đại Bảo đến, Tô Thành không khỏi nghi hoặc một tiếng, may là ông vẫn chưa ngủ. Nếu không thì bọn Đại Bảo không phải đến chuẩn bị kinh hỉ cho Tô Thành mà là đến quấy rầy giấc ngủ của ông.
"Ông nội! Ông nội! Chúng con đến thăm ông đây!"
"Ông nội! Bây giờ ông thấy trong người khá hơn chưa?"
Đại Bảo và Tam Bảo dẫn đầu xông đến bên giường Tô Thành hỏi han. Đại Bảo thì vốn đã rất lanh lợi, Tam Bảo thì vì chiều ở cạnh Tô Thành khá lâu, nên hiểu rõ tình hình của ông.
"Ừ, tốt rồi! Ông nội cũng gần như không sao rồi, buổi chiều không phải ba của các con còn châm cứu cho ông, còn đắp ấm nữa sao?"
Thấy mấy đứa bé quan tâm mình như vậy, Tô Thành thật sự rất vui mừng, liền xua tay nói. Ông không muốn để bọn Đại Bảo lo lắng quá mức, nếu không phải tình hình hiện tại không cho phép, ông còn muốn xuống đi hai bước cho bọn Đại Bảo xem.
"Ông nội! Thật xin lỗi, đều tại con, chiều không nên kéo ông nội với ông ngoại đi chơi!"
Tứ Bảo cũng đứng dậy nói, dù bình thường hơi nghịch ngợm một chút, nhưng phần lớn thời gian vẫn vô cùng ra dáng nam tử hán.
"Cái này cũng không trách con! Ông nội thật sự không sao, có phải là ba mẹ các con nói các con không?"
Tô Thành xua tay, vội vàng nói, sau đó lại nghi ngờ hỏi. Nếu không phải Tô Hàng hoặc Lâm Giai nói bọn trẻ, sao mấy đứa nhóc lại đồng loạt chạy tới đây thăm ông như thế này?
"Không phải đâu ông nội! Không phải ba mẹ nói bọn con, là Tiếu Tiếu nói lúc chiều ông không khỏe, nên bọn con mới chạy tới thăm ông!"
Nghe vậy, Nhị Bảo vội vàng chạy tới giải thích. Nếu vì chuyện này mà để ba mẹ lại bị mắng thì thật sự quá oan uổng.
"Ra là vậy! Thảo nào... Các con thật hiểu chuyện!"
Tô Thành khẽ gật đầu nói, bất kể có phải do Tô Hàng và Lâm Giai chỉ bảo hay không, chỉ riêng tấm lòng này của bọn trẻ thôi, cũng đã đủ để ông vô cùng an ủi rồi.
"Ông nội! Chúng con không chỉ đến thăm ông đâu, còn chuẩn bị tiết mục cho ông nữa đấy!"
"Còn có cả con nữa!"
Ngay sau đó, Ngũ Bảo và Lục Bảo cũng chạy tới, nhốn nháo nói.
"Ồ? Còn có tiết mục nữa à?"
Tô Thành có chút bất ngờ, ông còn tưởng đám Đại Bảo chỉ đến thăm ông đơn thuần thôi, không ngờ bọn trẻ còn chuẩn bị tiết mục cho ông vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận