Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 553:: Học tập dùng tới dùng cơm bản sự

Tướng nhìn nhau một cái, mấy đứa nhóc kia liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Thấy vậy, Tô Hàng yên tâm đứng dậy, nói: "Ăn chút điểm tâm đi, ăn xong điểm tâm, các con học một lát tri thức mà thầy cô ở nhà trẻ dạy, liền có thể chơi."
"Ba ba, hôm nay chúng con không muốn chơi."
Tô Hàng vừa dứt lời, Đại Bảo liền nghiêm túc nói nhỏ một câu.
Nghe vậy, Tô Hàng cùng Lâm Giai không khỏi kinh ngạc.
Tình huống gì đây?
Bọn nhỏ đây là gặp chuyện gì sao?
Chẳng lẽ là vì chuyện vừa nãy, trong lòng bị tổn thương?
Nhưng mà không đúng...
Bọn họ rõ ràng đã bảo vệ mấy đứa nhóc kia rất tốt.
Khẩn trương nhìn nhau, Tô Hàng cùng Lâm Giai đồng thời nhìn về phía mấy đứa nhóc kia.
Không sai.
Là phụ mẫu, khi nghe con nói ra loại lời "Hôm nay chúng con không muốn chơi" như vậy, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là liệu con có gặp chuyện gì hay không.
Bởi vì chơi, có thể nói là bản tính của những đứa trẻ lớn như vậy.
Không có đứa trẻ bốn, năm tuổi nào có thể cự tuyệt được sự cám dỗ của việc chơi đùa.
Ngồi xuống trước mặt các con, Tô Hàng trịnh trọng nắm lấy vai con trai, nghiêm túc nói: "Tiểu Thần, vì sao đột nhiên nói như vậy."
Chớp đôi mắt vô tội nhìn ba, Đại Bảo lại tiếp tục chỉ các em bên cạnh, nói: "Chúng con đã nói, hôm nay muốn theo ba ba học bản sự~"
"Hả??"
Nghe vậy, Tô Hàng thật sự giật mình.
Hắn không hề nghĩ đến, lý do mấy đứa nhóc kia không muốn chơi lại là thế này.
"Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc muốn học bản sự cùng ba vậy?"
Nói xong, Tô Hàng đưa tay xoa đầu Đại Bảo.
Cậu nhóc tránh khỏi "Ma trảo", vội vàng che đầu mình, lúc này mới thành thật nói: "Bởi vì bạn bè ở nhà trẻ đều đang học vẽ, học khiêu vũ, nên chúng con cũng muốn học một cái gì đó."
Nghe vậy, Tô Hàng suy nghĩ kỹ một chút, dở khóc dở cười.
Trước kia hắn cũng đăng ký các lớp nghệ thuật cho mấy đứa nhóc kia.
Nhưng vì chúng không thích nên không học được.
Bất quá, bọn nhỏ của mình cũng không phải lúc nào cũng ở trạng thái không học gì cả.
Nhìn lại Đại Bảo, Tô Hàng cười nhạt nói: "Các con đang học võ thuật mà."
Dùng sức lắc đầu, Đại Bảo nghiêm túc phủ nhận: "Cái đó không giống, học võ thuật chỉ có con, Tiểu Thần và Tiểu Yên thôi."
"Tiểu Ngữ, Tiếu Tiếu và Tiểu Nhiên không có học võ thuật."
Cậu nhóc vừa nói chuyện nghiêm chỉnh xong, lại lập tức nói tiếp: "Mà chúng con học võ thuật, là để bảo vệ người nhà."
"Bây giờ chúng con muốn học, là bản sự để sau này có thể dùng kiếm cơm~"
Nói xong, Đại Bảo chớp mắt mong chờ.
Mấy đứa nhóc kia bên cạnh cũng không ngừng gật đầu.
Tô Hàng cùng Lâm Giai nghe xong, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Bản sự dùng kiếm cơm?
Mấy đứa nhóc này lại học được lời này ở đâu vậy?
"Ai nói với các con đây là bản sự kiếm cơm vậy?" Tô Hàng dở khóc dở cười hỏi thăm.
Cánh tay nhỏ ôm chặt lấy ba, Lục Bảo nghiêng đầu, líu ríu nói: "Là Tiểu Vân nói đó."
"Nàng nói nàng đang học đàn dương cầm, là để sau này có thêm một bản sự kiếm cơm."
"Mẹ của nàng nói, nhỡ đâu sau này nàng học không giỏi, thì có thể dựa vào đàn dương cầm nuôi sống bản thân, khỏi bị đói."
"Sao mẹ của Tiểu Vân lại nói với một đứa trẻ nhỏ như vậy những lời này chứ." Lâm Giai dở khóc dở cười.
Nói thật.
Mấy đứa nhóc kia còn nhỏ như vậy, từ bé đã sống trong môi trường không lo cơm ăn áo mặc, cho dù có nói các con phải nghiêm túc học tập, nếu không sau này sẽ không có cơm ăn, chúng cũng không thể hiểu được.
Bởi vì chúng từ nhỏ đã không thiếu ăn, đương nhiên không thể nào hiểu được nguyên nhân sâu xa này.
Tuy nói học một nghề là điều nên làm.
Nhưng với những đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu thật muốn học nghề gì đó, cũng nên xuất phát từ hứng thú của chính các con.
Nếu như dùng lý do đó, vậy thì quá vô lý.
"Các con biết cái gì là bản sự kiếm cơm không?" Tô Hàng vừa nói, vừa chọt chọt vào cái mũi nhỏ của Lục Bảo.
Hơi chu miệng nhỏ nghĩ ngợi, Lục Bảo lắc đầu nói: "Tiểu Nhiên không biết."
"Tiếu Tiếu biết!"
Vừa cười vừa giơ bàn tay nhỏ lên, Tam Bảo vui vẻ nói: "Ba ba biết điêu khắc, đó là bản sự kiếm cơm đó~"
"Con hiểu rất đấy chứ."
Cười cưng nựng gương mặt mềm mại của con gái, Tô Hàng gật đầu nói: "Không sai, ba điêu khắc, chính là bản sự kiếm cơm."
"Tiểu Vân học đàn dương cầm, cũng chính là bản sự kiếm cơm."
"Nhưng để một sự việc trở thành bản sự kiếm cơm của mình, các con trước tiên phải yêu quý, yêu thích sự việc đó."
Tô Hàng dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất, tiện thể cũng bảo mấy đứa nhóc ngồi theo xuống.
Nhìn những thân hình bé nhỏ đang ngay ngắn trước mắt, hắn lúc này mới mỉm cười nói: "Các con có thấy mình yêu thích điêu khắc không?"
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của ba, mấy đứa nhóc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nhăn mày suy nghĩ một hồi, Đại Bảo mới thử nói: "Yêu thích sao? Chúng con rất thích xem ba ba điêu khắc."
"Thích xem, với việc tự mình thích làm không giống nhau."
Lắc đầu, Tô Hàng nhìn những đứa trẻ mờ mịt, dứt khoát nói: "Đã vậy, hôm nay các con hãy tự mình thử xem nhé."
"Thử nhiều lần vào, các con sẽ biết mình thật sự yêu thích hay chỉ là nhất thời yêu thích thôi."
Nghe vậy, mấy đứa nhóc một lần nữa bừng lên hứng thú.
Thân hình nhỏ bé nhích về phía trước, Tam Bảo mặt đầy mong đợi nói: "Vậy khi nào thì chúng ta bắt đầu ạ?"
"Đương nhiên là sau khi ăn xong điểm tâm rồi."
Đùa bóp mũi con gái, Tô Hàng đứng dậy, duỗi người một cái nói: "Không ăn cơm cho ngon thì lấy đâu ra sức để học cho giỏi chứ?"
"Đi thôi, ăn điểm tâm nào!"
"Ba ba, Tiểu Nhiên muốn ăn quẩy."
"Tiểu Ngữ muốn ăn bánh dày!"
"Tiểu Yên muốn ăn nem rán ~"
"Chỉ được chọn hai món thôi, các con thương lượng xong rồi nói cho ta biết."
"Tại sao ạ?"
Nghe vậy, Tô Hàng quay đầu lại.
Nhìn mấy đứa nhóc đang thất vọng, hắn nhướng mày, cười nói: "Bởi vì ta với lão bà của ta, chỉ có hai đôi tay."
"Nấc!"
Vừa ý ăn xong điểm tâm, nhịn không được đánh ợ một cái, Lục Bảo vội vàng dùng tay nhỏ che miệng.
Cậu nhóc mặt đỏ bừng nhìn ba mẹ, vô tội chớp mắt.
"Xem ra Tiểu Nhiên của chúng ta ăn no thật rồi."
Tô Hàng nói xong, cười nhạt một tiếng.
Nghe vậy, mặt của Lục Bảo lập tức càng đỏ hơn.
Cơ thể bé nhỏ của cô bé xoay người, vội vàng rời khỏi ghế, chạy một mạch tới chỗ ghế sô pha ngồi xuống.
"Tiểu Nhiên ở đây chờ ba mẹ cùng các anh chị ăn xong."
Nói xong, cô bé lại vội vàng che miệng.
Bất quá nhìn cơ thể cô bé run rẩy, Tô Hàng liền biết cô bé lại ợ hơi rồi.
"Tiểu Nhiên à, những lúc thế này nên uống nước nhé!"
Nhị Bảo giơ ngón trỏ lên, nghiêm túc nhắc nhở.
Nghe vậy, Lục Bảo vội vàng cầm ly nước, không cần biết nước trong đó nóng hay lạnh, cứ ừng ực ừng ực rót vào bụng.
Thấy vậy, Tô Hàng vội vàng đi qua xem.
Nhưng lúc hắn đến thì cô nhóc đã uống cạn ly nước lạnh.
Thấy mình thật không còn ợ hơi, đôi mắt hạnh của cô nhóc lập tức trở nên sáng rực.
"Không ợ hơi nữa rồi! Ba ba, lời của chị hai là thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận