Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1324: Trở về được thật tốt nói một chút

Chương 1324: Trở về sẽ nói chuyện tử tế Tuy nhiên, bọn họ cũng không có vẻ quá vội vàng, mấy đứa bé đều vô cùng thông minh, cho dù Tô Hàng và Lâm Giai không đến đón, chúng vẫn có thể tự tìm đường về nhà. Trước đây cũng từng có tình huống tương tự, nói là chờ một chút nhưng không đợi được Tô Hàng và Lâm Giai, chúng cũng tự về nhà. Bình thường, Tô Hàng và Lâm Giai đều là vì lo lắng vấn đề an toàn của bọn trẻ, nên mới mỗi lần đích thân đưa đón chúng đi học về.
Mà ở cách đó không xa, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh cũng đã đậu xe xong, nhanh chóng đi về phía cổng trường của các cháu. Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh vừa nhìn về phía cổng trường thì đã thấy bọn trẻ từ xa.
"Ông nhìn xem, ông nhìn xem, các cháu đều đang chờ ở cổng, đã bảo ông đừng có lằng nhằng hỏi nhiều, thấy chưa, lần này đều muộn hết cả thời gian rồi?" Thấy vậy, Tô Thành không nhịn được oán trách một câu.
"Còn không phải tại ông, nếu không phải ông chê tôi nấu ăn dở, ông nghĩ tôi rảnh quá chắc?" Lâm Duyệt Thanh lườm Tô Thành một cái, không hề yếu thế phản bác.
"Tôi đâu có chê? Tôi chỉ nói vậy thôi, với cả bà nấu ăn cũng thực sự không ngon bằng Tô Hàng với con dâu mình mà."
"Ông còn nói nữa, vậy từ nay về sau sáng trưa tối ông tự ra ngoài mà ăn đi, ông xem tôi có vào bếp nữa không."
"Đừng mà..."
Dù sắp đến cổng trường, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh vẫn như hai đứa trẻ con, miệng thì không ngừng tranh cãi về chuyện vừa rồi. Đến cuối cùng, Tô Thành dứt khoát không nói gì nữa. Hắn suýt nữa thì quên mất, tuyệt đối không được nói đạo lý với phụ nữ, đây là quy luật thép, mỗi lần cãi nhau với Lâm Duyệt Thanh, trước giờ chưa bao giờ thắng nổi. Thà dứt khoát cúi đầu nhận lỗi, nói một tiếng xin lỗi còn hiệu quả hơn.
Tuy Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh trên đường đi không ngừng đấu võ mồm, nhưng khi đến trước mặt các cháu, hai người liền lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tươi rói.
"Tiểu Thần, Tiểu Ngữ, Tiếu Tiếu... Có nhớ ông bà không?" Tô Thành còn chưa đến gần, tiếng nói đã vang lên trước.
"Đó là... ông bà!" Khi nghe thấy giọng nói, bọn trẻ hơi ngẩn ra, đến khi thấy rõ là Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh thì lập tức vui mừng.
"Ai~" Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh đáp lời.
Ngay sau đó, chỉ thấy bọn trẻ đeo cặp sách, không màng đến những người đi đường xung quanh, trực tiếp chạy về phía Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh. Sáu đứa tranh nhau nhào vào lòng hai người, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh cũng ôm chầm lấy các cháu. Hai người bốn tay, cảm nhận được hơi ấm từ người các cháu, niềm vui sướng trên mặt không thể kìm nén được nữa, đầu của Tô Thành vui vẻ ngửa ra phía sau. Có ông bà nào có thể từ chối được việc con cháu đầy nhà như thế này ôm lấy mình cơ chứ?
Cảnh tượng này đặt trong mắt người đi đường xung quanh thì lại khiến người ta ghen tị.
"Mấy đứa trẻ này là sinh sáu à, nhìn mặt giống nhau thật."
"Đúng vậy, mấy đứa nhỏ này học cùng lớp với con gái tôi, tôi nghe con bé nhắc rồi."
"Mấy cô bé nhỏ xinh như búp bê ấy, đáng yêu thật."
"Cảnh này thích quá, tôi cũng muốn được như hai ông bà kia, ôm một cái đám trẻ, có nhiều cháu chắt như thế thật là hạnh phúc..."
Rất nhiều người xung quanh xúm vào, ai nấy đều ghen tị bày tỏ. Bọn họ đa phần bị vẻ đáng yêu của lũ trẻ thu hút, có lẽ một hai đứa đáng yêu như vậy còn dễ nói. Nhưng đột nhiên có tới sáu tiểu bảo bối xuất hiện trên đường thì thực sự quá gây chú ý.
"Tốt, tốt, tốt..." Tô Thành vỗ lưng các cháu, hồi lâu sau, chúng mới chui ra khỏi lòng Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh.
"Mấy đứa vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông vừa nãy đấy, có nhớ ông bà không?" Ngay sau đó, Tô Thành hỏi lại, nụ cười trên mặt khiến mắt ông híp lại.
"Thật là càng sống càng trẻ con, ông có thể làm người lớn chút được không?" Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh không nhịn được lườm Tô Thành, dạy dỗ. Bà cảm thấy lúc này Tô Thành chẳng khác gì một đứa trẻ con, chẳng có chút dáng vẻ người lớn nào.
Tô Thành không thèm để ý, làm như không nghe thấy, vẫn cứ mong chờ nhìn về phía bọn trẻ.
"Đương nhiên là nhớ rồi, dạo này con rất nhớ ông bà, còn muốn lúc nào đi thăm mọi người nữa, kết quả ba ba mụ mụ đều không có thời gian." Đại Bảo đứng ra nói đầu tiên, thằng bé khá lanh lợi, vừa nói thế hoàn toàn đánh trúng tim đen của Tô Thành.
"Tốt, tốt, tốt! Tô Hàng đúng là, về nhà ta phải nói cho ra nhẽ, dù bận thế nào thì cũng phải đưa các con đến thăm chúng ta chứ." Nghe vậy, Tô Thành liên tục nói ba tiếng tốt, lại còn lôi chuyện của Tô Hàng ra nói. Trong mắt ông, cháu của mình có lỗi sao? Chúng còn nhỏ như vậy, lại chẳng có khả năng tự chủ gì, cho nên không hề sai! Về nhà nhất định phải dạy dỗ Tô Hàng về chuyện này, ít nhất cách khoảng hai tuần phải dành một hai ngày đưa bọn trẻ về thăm ông bà mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận