Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 390: Biểu muội thỉnh cầu

"Giới hạn hôm nay." Nhìn Ngũ Bảo, Tô Hàng đưa ra nhượng bộ.
Tiểu nha đầu thấy ba ba hôm nay vậy mà không bắt mình ăn cà rốt khó ăn, rõ ràng có chút không quen. Ngay lúc nàng đang ngẩn người, Lục Bảo bên cạnh liền tách một cái, cũng gắp cà rốt trong đĩa của mình ra ngoài.
Thấy hành động của Lục Bảo, Tô Hàng và Lâm Giai đồng thời ngẩn người. Trong lúc hai người hoàn hồn, Tam Bảo cũng bắt chước theo, gắp miếng thịt mình không thích ăn ra đĩa. Sau Tam Bảo, Tứ Bảo cũng gắp những món mình không thích ra ngoài.
Ba tiểu gia hỏa làm như vậy, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng trợn mắt nhìn. Lặng lẽ cúi đầu nhìn đồ ăn mình không thích trong đĩa, Đại Bảo sau đó ngẩng đầu, nhìn lại các em. Nhị Bảo miệng vẫn đang ngậm một miếng cà rốt, khẽ nhếch miệng nhỏ, trông như đang cân nhắc, không biết có nên nhổ miếng cà rốt khó ăn này ra hay không.
Để ý thấy hành động của Nhị Bảo, Tô Hàng dở khóc dở cười lắc đầu, không chút do dự nói: "Ăn hết đi, không được phun ra!"
Nghe thấy giọng ba ba nghiêm túc, Nhị Bảo ngây người chớp mắt vài cái, bĩu môi nhỏ, ngoan ngoãn nuốt cà rốt. Hài lòng gật đầu, Tô Hàng tiếp đó nhìn về phía Tam Bảo, Tứ Bảo và Lục Bảo, nheo mắt nói: "Còn các ngươi..."
"Ta xem là muốn đánh vào mông!" Vừa nói, Tô Hàng định đứng lên.
Thấy vậy, Tam Bảo cười hô một tiếng, nhanh chóng tụt xuống ghế, chạy nhanh về phía phòng khách. Nhìn dáng vẻ chị mình, Tứ Bảo và Lục Bảo cũng bắt chước tụt xuống ghế, cười lớn chạy vào phòng khách.
Trong chớp mắt, trên bàn ăn chỉ còn lại Lâm Giai ngơ ngác, cùng với Đại Bảo, Nhị Bảo và Ngũ Bảo cũng ngơ ngác nhìn. Ba tiểu gia hỏa chưa kịp phản ứng, không biết đang ăn cơm, sao lại đột nhiên bắt đầu chạy loạn.
Nhìn ba tiểu gia hỏa đang đùa giỡn thành một đoàn cùng Tô Hàng ở ghế sofa, Lâm Giai chỉ còn biết bất lực. Rõ ràng chồng mình là người rất thận trọng. Sao cứ đến lúc này lại còn điên hơn cả con nít?
"Chúng ta tiếp tục ăn thôi." Dở khóc dở cười dặn dò mấy đứa con bên cạnh một câu, Lâm Giai tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Trong phòng ăn, một lớn ba nhỏ vẫn còn đang ăn cơm. Trong phòng khách, một lớn ba nhỏ khác đã cười đùa ôm nhau.
Leng keng!
Đúng lúc Tam Bảo bọn họ làm ầm ĩ khiến Đại Bảo không còn tâm trí ăn cơm thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Thấy vậy, Tô Hàng liền dừng lại, buông Tam Bảo đang ngồi trên vai mình xuống, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, bốn vị trưởng bối cùng một đám người thân tươi cười đồng loạt xuất hiện ở ngoài cửa. Tô Hàng chưa kịp lên tiếng. Bốn vị trưởng bối liền chen vào, đã không kịp chờ đợi chạy đến bên mấy đứa trẻ.
"Ôi tiểu khả ái của ta ơi! Để nãi nãi hôn một cái!"
"Đến bà ngoại ôm một cái nào, nhớ bà ngoại không?"
"Hôm nay ông cho các cháu chuẩn bị kỹ càng đồ vật! Lát nữa cho các cháu xem!"
"Khụ... Đại Bảo, có muốn ông ngoại không?"
Tứ lão đồng loạt, ăn ý vây quanh sáu đứa trẻ. Nhìn bóng dáng cha mẹ mình, Tô Hàng cảm thấy lòng mình thê thê thảm thảm nhất thiết. Bắt đầu từ khi nào, mình cái người làm con trai này lại bị bọn họ bỏ lại sau đầu vậy?
Dù sao thì sau khi tổ chức xong hôn lễ. Mỗi lần bốn vị trưởng bối đến đây, việc đầu tiên chính là ôm lấy mấy đứa cháu trai ngoại tôn bảo bối, hôn một cái.
"Tiểu Hàng, đã lâu không gặp nha." Đúng lúc Tô Hàng đang cảm thấy lòng lạnh giá thì một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ bên cạnh. Tô Hàng nhìn lại, thấy là dì nhỏ Đường Tuệ Vân. Bên cạnh nàng, còn có Hàn Oánh Oánh.
"Anh rể, đã lâu không gặp." Chú ý thấy ánh mắt của Tô Hàng, Hàn Oánh Oánh cười vẫy tay. Năm ngoái sau khi thi đại học xong, nàng đã ghi danh vào đại học Giao Thông Thượng Hải, và thi đậu thành công.
Trong kỳ nghỉ hè, nàng lại đi học điêu khắc rất lâu. Sau khi lên đại học, do tham gia hội đoàn, việc học cũng tương đối bận rộn, nên tạm thời gác lại chuyện này.
Cái chớp mắt này, cũng đã một năm rồi. Bất quá hai người không phải một năm không gặp mặt. Trong những dịp lễ Tết, ngược lại cũng gặp nhau mấy lần.
Không thể không nói, bốn năm đại học này, quả thật là sự tôi luyện tốt. Hàn Oánh Oánh mới vừa vào đại học một năm đã coi như là 'nữ đại thập bát biến'. Tiểu nha đầu rũ bỏ vẻ ngây ngô hồn nhiên trước đây, cách ăn mặc cũng trở nên thời thượng hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn là tính cách hiền hòa nho nhã lúc ban đầu, nhưng cũng trở nên hoạt bát hơn.
"Oánh Oánh, đã lâu không gặp." Cười nhẹ một tiếng, Tô Hàng hỏi tiếp: "Gần đây cuộc sống ở đại học thế nào?"
"Rất tốt." Ngại ngùng cười một tiếng, đôi mày Hàn Oánh Oánh hơi cong lên, vui vẻ nói: "Bạn cùng phòng đều rất tốt, rất quan tâm tới con."
"Trong hội đoàn các bạn cũng rất tốt."
"Vậy thì tốt." Nghe vậy, Tô Hàng nói ngay: "Nếu có chuyện gì, cứ liên lạc trực tiếp với anh và chị hai của em."
"Vâng, cảm ơn anh rể." Gật đầu, Hàn Oánh Oánh đi theo mẹ vào nhà. Mấy đứa trẻ thấy bà dì thì liền xúm lại.
Thân mật ôm hôn mấy đứa trẻ, Đường Tuệ Vân cười móc ra mấy viên kẹo, cho mỗi đứa một viên. Lấy được kẹo thành công, mấy đứa nhỏ cười lớn chạy vào phòng khách, từng đứa ngoan ngoãn ngồi xuống, bỏ kẹo vào miệng.
Thấy vậy, Lâm Giai bất lực nhìn về phía dì nhỏ, cười khổ nói: "Dì nhỏ, dì lại cho chúng nó kẹo rồi."
"Thỉnh thoảng ăn một viên cũng không sao." Cười lắc đầu, Đường Tuệ Vân liền đứng dậy, nắm chặt tay Lâm Giai, thân mật nói: "Dạo này con thế nào? Tiểu Hàng có bắt nạt con không?"
"Dì nhỏ..." Tô Hàng vừa tới nghe vậy liền bất đắc dĩ lên tiếng: "Con có thể bắt nạt Giai Giai hay không, dì còn không biết sao?"
"Khụ... Hỏi vậy thôi, hỏi vậy thôi mà." Ho nhẹ một tiếng, Đường Tuệ Vân làm bộ như không có việc gì, ha ha cười hướng tới bốn vị trưởng bối đang đứng dưới sảnh.
Nhìn bóng dáng nàng, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau cười một tiếng. Hàn Oánh Oánh bên cạnh nhìn cảnh này, ngược lại có chút xấu hổ.
Nàng thay mặt mẹ mình muốn nói lời xin lỗi với anh rể, nhưng lại không biết làm sao để mở miệng. Phát giác thấy sự khó xử của cô em họ, Lâm Giai cười với nàng, nói: "Chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng, anh rể của con biết đó chỉ là đùa thôi mà."
"Ừm, đúng vậy." Thấy vậy cười cười, Tô Hàng nói tiếp: "Oánh Oánh, ăn điểm tâm chưa? Nếu không chê thì có thể qua đây ăn một chút?"
"Không cần đâu anh rể, con ăn xong rồi." Lắc đầu, Hàn Oánh Oánh có chút ngại ngùng cười nói: "Nhưng mà... Con có một chuyện khác muốn hỏi anh."
"Ừm? Chuyện gì?" Đang định vào bếp tiếp tục làm bánh ga tô thì nghe vậy Tô Hàng liền dừng lại quay đầu.
Khẽ gãi đầu, Hàn Oánh Oánh nhỏ giọng khụ một tiếng, rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Anh rể, không biết dạo gần đây anh có rảnh không ạ?"
"Trường học của bọn con có một hoạt động sáng tác tác phẩm nghệ thuật, con muốn tham gia."
"Con định làm một tác phẩm điêu khắc gỗ, nhưng một năm không có làm, tay nghề có chút mai một, nên con hy vọng anh có thể chỉ đạo cho con một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận