Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 915: Đăng lâm bến cảng

Chương 915: Đặt chân lên bến cảng.
Một đứa trẻ có năng khiếu vũ đạo trời phú như vậy, nếu không cho đi học vũ đạo thì thật đáng tiếc.
Thứ nhì là Tam Bảo và Lục Bảo, cuối cùng mới đến Đại Bảo và Tứ Bảo. Hai đứa con trai này rõ ràng không có chút thiên phú nào về nhảy múa.
Hay có thể nói, sau khi học nhảy một thời gian, hai đứa thực sự không thể nảy sinh chút hứng thú nào.
Hiện tại, Đại Bảo và Tứ Bảo vẫn đi học nhảy theo khuôn phép, nhưng chỉ là khi rảnh rỗi thì miễn cưỡng mà thôi.
"Tiểu Ngữ và Tiểu Yên nhảy cũng khá đấy, lát nữa quay lại có thể dạy bọn chúng nhảy..."
Tô Hàng đứng nhìn từ xa, trong lòng cũng đang nghĩ như vậy.
Đang nói, Tô Hàng quay đầu lại, phát hiện Lâm Giai không hề chú ý đến các con mà lại nhìn về phía các cặp đôi đang khiêu vũ ở gần đó, vẻ mặt có chút ngưỡng mộ.
Là vợ chồng nhiều năm, Tô Hàng chỉ cần nhìn liền biết Lâm Giai đang nghĩ gì.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể mời cô cùng tôi nhảy một điệu được không?"
Ngay sau đó, Tô Hàng đứng lên, đưa tay ra một cách lịch thiệp mời mọc.
"Lão công! Anh..."
Lâm Giai hơi sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì trên mặt nở một vệt đỏ ửng mê người, rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Tô Hàng, Lâm Giai cùng anh tay trong tay bước vào giữa sàn nhảy, bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ.
Cả hai đều có nội tình vũ đạo rất tốt, càng nhảy càng đắm chìm vào trong đó. Những người xung quanh không biết từ lúc nào đã ngừng lại, chăm chú nhìn Lâm Giai và Tô Hàng giữa sân, ai nấy đều kinh ngạc.
"Mau nhìn! Mau nhìn! Bên kia hình như là ba ba mụ mụ đang nhảy đó!"
"Không phải hình như mà là thật đó!"
Đại Bảo và Tứ Bảo là những người đầu tiên phát hiện ra Tô Hàng và Lâm Giai đang khiêu vũ, liền lớn tiếng hô lên.
Các con khác cũng nhao nhao dừng lại, bị lời của Đại Bảo và Tứ Bảo thu hút ánh nhìn.
"Đi! Chúng ta qua đó xem thử!"
Đại Bảo lập tức nói lớn, sau đó sải bước chen vào phía trước, các em khác theo sát phía sau.
Đến gần giữa sàn nhảy, Phương Thiến cũng vừa hay đi đến, nhìn hai người đang khiêu vũ giữa sàn, vẻ mặt không khỏi hiện lên một chút kinh diễm.
"Đó là ba ba và mụ mụ của sáu đứa nhỏ sao? Thảo nào mấy đứa nhỏ kia có năng khiếu nhảy múa tốt như vậy, thì ra là di truyền từ ba ba mụ mụ!"
Phương Thiến vừa nói vừa không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Khi một bài hát kết thúc, dáng người Lâm Giai và Tô Hàng cũng từ từ dừng lại.
"Ba! Ba! Ba!"
Ngay khoảnh khắc Tô Hàng và Lâm Giai dừng lại, cả sàn nhảy bỗng vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, không ai khác ngoài mọi người đang tán thưởng hai người.
Lúc này, Lâm Giai mới phát hiện xung quanh mình và Tô Hàng vậy mà có rất đông người vây quanh, đều đang xem họ nhảy múa.
"...".
Mặt Lâm Giai đỏ bừng, nép sau lưng Tô Hàng, đây là lần đầu tiên nàng nhảy múa trước mặt nhiều người như vậy!
"Mụ mụ! Mẹ nhảy đẹp quá!"
"Đúng đó! Mẹ còn nói là mình không biết nhảy nữa chứ?"
"Mụ mụ! Khi nào thì mẹ dạy chúng con nhảy nữa đi..."
Đúng lúc này, đám trẻ đang đứng xem nãy giờ đột nhiên xông tới túm lấy vạt áo của Lâm Giai mà bày tỏ.
Những lời khen ngợi của các con khiến Lâm Giai không còn thấy ngại ngùng nữa. Tô Hàng, một nhân vật chính khác trong màn nhảy, thì lại bị bỏ qua một bên.
Sau đó, Lâm Giai và Tô Hàng dẫn các con nhảy thêm một lát nữa rồi mới kéo nhau về phòng ngủ ngon giấc.
Hôm sau, khi Tô Hàng và Lâm Giai tỉnh dậy thì tàu đã cập bến cảng của Hoa Viên Quốc.
"Dậy thôi! Mấy đồ lười, có biết giờ rồi không hả!"
Nói rồi, Tô Hàng chẳng cần biết các con đã tỉnh hay chưa, cứ thế mà vừa gõ kẻng vừa đi vào phòng, lôi các con từ trên giường dậy.
Lúc đầu mỗi đứa còn có chút không muốn, thậm chí còn ngái ngủ, nhưng khi nghe đến cuối cùng đã đến Hoa Viên Quốc thì liền nhao nhao nhảy cẫng lên từ trên giường.
"Cuối cùng cũng đến rồi sao?"
"Hô~ còn tưởng là phải đi thêm một ngày nữa chứ!"
"Mà đi thêm một ngày trên tàu nữa, chắc con ngất đến không phân biệt được đông tây nam bắc mất!"
Đám trẻ vừa ghé vào lan can trên boong tàu, vừa nhao nhao bày tỏ.
Sau khi cái hưng phấn ban đầu của việc đi tàu đã qua, cả bọn đều mất hết hứng thú.
Lúc này, khi tàu vừa cập bến, chúng cảm thấy hít thở không khí mát mẻ đối diện thôi cũng đã thấy ngọt ngào rồi, đứa nào đứa nấy chỉ hận không thể nhảy xuống tàu ngay để cảm nhận mặt đất dưới chân.
"Đi thôi! Tất cả thu dọn đồ đạc cẩn thận, đừng để quên cái gì, chúng ta xuống tàu!"
Sau đó, Tô Hàng lên tiếng nhắc nhở, rồi dẫn Lâm Giai và các con xuống tàu.
So với lúc lên tàu thì xuống tàu không có nhiều quy trình phức tạp, cả nhà Tô Hàng theo đoàn người rất nhanh đã xuống được tàu, đi lên bến cảng của Hoa Viên Quốc.
"Cảm giác đứng trên mặt đất thật là tốt!"
Lúc này, Tô Hàng vươn vai một cái, chính anh cũng không khỏi cảm thán một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận