Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1379: Thú vị lão gia tử

Chương 1379: Ông cụ thú vị
Hiện tại rất nhiều nhân viên quan trọng trong giới chính trị khi nhìn thấy ông ấy đều muốn tôn xưng một tiếng "cụ già".
Nghe Cung Mậu Nhan nói xong những điều này, Tô Hàng trên đường đi cũng vô cùng bội phục cô. Có thể giữ vững bản tâm như vậy, không bị lợi ích cám dỗ thì người đã không còn nhiều, điều này khiến anh không khỏi sinh lòng kính nể.
Mà Tô Hàng cũng thông qua Cung Mậu Nhan hiểu được, Trương Công Chính hiện tại sở dĩ tàn phế nằm liệt giường không thể dậy được, phần lớn nguyên nhân là do lúc còn trẻ, việc gì cũng tự mình làm, không ngừng tàn phá thân thể của mình mà ra.
Sau đó, theo lời kể của Trương Vân, lúc cô còn bé thậm chí một năm trời không thấy cha mình trở về nhà. Rõ ràng lúc đó nhà bọn họ cách chỗ làm việc của Trương Công Chính cũng không quá xa.
Nhưng Trương Công Chính vì mỗi ngày phải xử lý lượng lớn công việc, về cơ bản là ở luôn trong ký túc xá của đơn vị, bận đến mức như vậy.
Về sau, Trương Công Chính cũng vì công việc mà chạy khắp nơi, không hề lơ là hay dành thời gian nghỉ ngơi, cũng không thể đi ngắm cảnh đẹp của đất nước.
Vốn nghĩ đợi đến khi về hưu có thời gian rảnh rỗi sẽ tự mình đi xem, nhưng không ngờ rằng chưa đợi đến lúc ông về hưu, thân thể đã mệt mỏi suy sụp, trực tiếp tàn phế ngã xuống giường.
"Cung thúc, mọi người yên tâm, về bệnh tình của lão gia tử, ta tuy không có nắm chắc mười phần nhưng nhất định sẽ cố hết sức cứu chữa."
Sau khi vào nhà, Tô Hàng phát hiện Cung Mậu Nhan và Trương Vân đều có vẻ nặng nề, liền không nhịn được an ủi một câu.
Đối với ông cụ đang nằm trên giường này, anh cũng rất khâm phục. Với một nhân vật như vậy, cho dù Cung Thiếu Đình không nói thì Tô Hàng cũng sẽ tìm cách dốc toàn lực cứu chữa.
Sau đó, để thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ông cụ.
"Tiểu Vân, đây chính là vị y sư mà mọi người nhắc đến sao?"
Nhìn thấy Cung Mậu Nhan và Trương Vân đi vào, Trương Công Chính trên giường cũng không nhịn được hỏi một tiếng.
"Tiểu Vân" trong miệng ông đương nhiên chỉ Trương Vân, mặc dù lúc này Trương Vân đã hơn năm mươi tuổi, gọi Tiểu Vân có vẻ hơi kỳ quái.
Nhưng trong mắt ông cụ, Trương Vân giống như Cung Thiếu Đình trong mắt bọn họ vậy, vĩnh viễn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
"Đúng vậy, ba, người đừng thấy Tô tiên sinh còn trẻ mà coi thường, anh ấy lợi hại lắm đó."
Trương Vân nhẹ gật đầu, sau đó giải thích một câu.
Nhưng rốt cuộc lợi hại đến mức nào thì có lẽ ngay cả Trương Vân cũng không nói rõ được, cô cũng không có bao nhiêu lòng tin với Tô Hàng.
"À, cũng đúng, thời đại này khác với thời của chúng ta rồi, mấy cậu nhóc bây giờ giỏi lắm đấy."
Nghe vậy, Trương Công Chính đang ngồi trên giường khẽ gật đầu, sau đó vừa cười vừa nói.
Bất quá nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện sắc mặt của ông không được tốt, có lẽ vì lâu ngày nằm liệt giường không được ra ngoài phơi nắng nên trông hơi ảm đạm.
"Nào, cậu cứ việc khám cho ta đi, không cần phải áp lực gì cả. Trước đây cũng có nhiều bác sĩ đến khám cho ta lắm rồi, tuy không đếm kỹ nhưng ta đoán cũng phải đến cả trăm tám mươi người."
"Đến cuối cùng bọn họ đều lắc đầu ra về, cũng không ai chữa khỏi cho ta, dù sao cậu cứ xem xem đi, bộ xương già này của ta chỉ thích dài dòng thôi, cậu đừng có ghét bỏ, chữa được hay không cũng không quan trọng."
Ngay sau đó, Trương Công Chính nói một tràng.
Nhìn như nói vài câu vô nghĩa nhưng thực ra chỉ là đang an ủi Tô Hàng, để anh không cần phải áp lực, cứ việc xem thôi.
Ông cũng giống như Cung Mậu Nhan và Trương Vân, thấy Tô Hàng còn trẻ như vậy, chỉ cho rằng anh có chút thực lực thôi chứ còn về y thuật thì e là không được.
Mà sở dĩ lúc này ông nói như vậy, cũng là do ông rất hiểu tình trạng bệnh của mình, sợ Tô Hàng lỡ như không chữa được thì sẽ bị đả kích gì đó.
"Ha ha… Lão gia tử cứ yên tâm, biết đâu lại có kỳ tích gì đó, tôi sẽ chữa khỏi cho ông thì sao?"
Nghe vậy, Tô Hàng khẽ cười một tiếng rồi nói, trêu chọc Trương Công Chính.
Vừa rồi Trương Công Chính nói những lời đó, anh đương nhiên đều nghe thấy hết, hiểu rõ ý của ông.
Trước đây khi Tô Hàng hành nghề y giúp người ta khám bệnh, ánh mắt hoài nghi thế này anh gặp nhiều rồi, chỉ cần cảm nhận là biết được những người đó đang nghĩ gì trong lòng.
Nhưng anh không để ý, dù sao ông cụ này cũng xuất phát từ ý tốt mới nói như vậy.
Bất quá, cũng chính vì vậy mà Tô Hàng càng thêm hứng thú với ông cụ này, cảm thấy ông ta rất thú vị.
"Ai~ Cậu nói có thể chữa khỏi cho ta à? Chính ta còn không biết cơ thể mình sao? Người nửa chân xuống mồ rồi, cậu còn đùa ta."
Nghe vậy, ông cụ nhếch mép một cái, cười đáp lại.
Đồng thời, ông cũng có thêm hứng thú với Tô Hàng, với kinh nghiệm lăn lộn trong giới chính trị hơn nửa đời người của mình, ông thấy rằng chàng trai trẻ trước mặt này không hề đơn giản, dường như không giống với những người khác.
"Vậy sao? Chúng ta cá cược một ván thì sao?"
Nghe vậy, Tô Hàng xòe bàn tay ra, sau đó treo khẩu vị của Trương Công Chính hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận