Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 304: Không đụng tường không quay đầu lại

"Tứ Bảo có đau không? Ừ?" Tô Thành vừa nói vừa ôm Tứ Bảo vào lòng. Lâm Giai cũng xót con, đưa tay về phía ba chồng nói: "Ba, để Tứ Bảo cho con ôm ạ." "Không sao, ba dỗ dành nó." Lắc đầu, Tô Thành nhẹ nhàng vỗ lưng Tứ Bảo. Cái mũi nhỏ của tiểu gia hỏa vẫn còn đỏ hoe, có vẻ đau không nhẹ. Vì bị cấn vào đầu mũi nên hơi đau, trong mắt thoáng có chút nước mắt. Thấy vậy, mọi người đều tưởng Tứ Bảo sắp khóc. Nhưng Tứ Bảo mím chặt môi nhỏ, sững người một lúc rồi thôi. Tiểu gia hỏa im lặng nép vào người ông nội, không ngừng hít hà mũi. Đôi mắt hồng hồng chớp chớp, gạt đi hai giọt nước mắt bé nhỏ. Bướng bỉnh mím chặt môi, Tứ Bảo dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào người ông. Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt nhỏ của tiểu gia hỏa lại càng đỏ hơn mấy phần, nhưng nước mắt cũng đã lau hết rồi. Thấy vậy, Lâm Giai cùng mấy vị trưởng bối lại càng đau lòng. Đứa nhỏ không lớn không nhỏ đã biết nhẫn nhịn. Trong tình huống mọi đứa trẻ đều sẽ khóc, nó lại có thể nhịn không rơi nước mắt. "Thật giống Tiểu Hàng hồi bé." Lâm Duyệt Thanh nhìn Tứ Bảo đã nén hết nước mắt vào trong, bất đắc dĩ thở dài. "Hồi bé Tiểu Hàng cũng vậy, ngã rách da cũng nhất định không rên một tiếng." Nghe vậy, Đường Ức Mai ở bên cạnh cười, cũng nhìn Tứ Bảo nói: "Trước đây vẫn tưởng Tứ Bảo nghịch ngợm, không ngờ nó cũng có mặt này?" "Lúc trước còn nhỏ, tính cách chưa biểu hiện ra thôi." Lâm Bằng Hoài nhấp một ngụm trà, nói thêm một câu. Nghe vậy, Lâm Giai cau mày nhìn Tứ Bảo, trong lòng không khỏi phức tạp. Trong lúc không hay không biết, mấy đứa trẻ kia đã lớn đến mức có tính cách riêng. Nghĩ vậy, thời gian trôi nhanh thật. Có điều tính cách của Tứ Bảo thế này, cũng không biết là tốt hay xấu. Chỉ sợ sau này gặp chuyện gì, nó cũng sẽ chịu đựng như vậy. "Tốt rồi, không sao là tốt rồi, phải không Tứ Bảo?" Tô Thành cười, nhẹ nhàng chọc vào mũi Tứ Bảo. Một lúc sau, đầu mũi nhỏ của Tứ Bảo đã từ đỏ bừng chuyển sang hồng hồng. Cậu nhóc bực dọc nhíu đôi lông mày nhỏ, khua tay nhỏ muốn ông thả mình xuống đất. Thấy được ý của tiểu gia hỏa, Tô Thành vội vàng thả nó xuống. Ngồi dưới đất ngẩn người trong giây lát, Tứ Bảo lại tiếp tục nhón mông nhỏ, nằm bò ra đất, thử bò về phía trước. Thấy vậy, mọi người không khỏi cười khổ. "Thằng bé thật là bướng bỉnh..." "Đúng đó, cái tính không chịu thua này, giống ông già anh y chang." "Ha ha, vậy sao?" "Giống chứ sao không, năm đó ông làm ăn chẳng phải vậy? Ngã thì lại đứng lên, không chịu nhận thua." "Được rồi." Cười khổ nhìn Tứ Bảo đang cố gắng, Tô Thành lắc đầu. Cái tính của nó, nói trắng ra, là không đụng tường không quay đầu lại. Vừa nghĩ đến Tứ Bảo cũng có tính tình như vậy, ông lại có chút lo lắng. Tiểu gia hỏa này, sau này chắc không thể đi đường tắt được. Trong khi con trai đang cố sức tập bò, Tô Hàng đã đi cùng Đổng Thụy Đức và Vương Khánh Long đến bệnh viện ở kinh thành. Trên đường, Vương Khánh Long kể lại chi tiết tình hình bệnh của Bạch Vũ Xuyên. Ví dụ như Bạch Vũ Xuyên có dị ứng với loại thuốc nào không, hoặc là trước đây ông có bệnh gì khác không. Trước khi phẫu thuật, những điều này nhất định phải hiểu rõ ràng. Vì nếu thiếu một khâu nhỏ nào đó không nắm được thì có thể dẫn đến phẫu thuật thất bại. Nhưng cụ thể thì vẫn phải đợi xem bệnh án trực tiếp của bệnh nhân. Trong văn phòng của Vương Khánh Long, Tô Hàng cầm bệnh án và phim CT của Bạch Vũ Xuyên, tỉ mỉ xem từng tờ từng tờ một. May mắn thay, ngoài tăng sinh xương và tăng đường huyết, Bạch Vũ Xuyên không có bệnh tật nào khác. Như vậy, có thể giảm bớt các vấn đề có thể gặp phải trong phẫu thuật. Nhưng người lớn tuổi sức chống chọi và khả năng phục hồi kém sẽ làm tăng thêm nguy cơ cho ca phẫu thuật. Sau khi xác định xong tình hình của Bạch Vũ Xuyên, Tô Hàng đặt bệnh án và phim CT lên bàn, nhìn Đổng Thụy Đức và Vương Khánh Long, nói: "Phương án phẫu thuật hiện tại đã có những loại nào?" "Trước mắt có hai loại phương án phẫu thuật thích hợp." Vương Khánh Long vừa nói vừa đưa bản phác thảo phương án cho Tô Hàng. Thấy Tô Hàng bắt đầu lật xem, anh tiếp lời ngay: "Phương án thứ nhất, phẫu thuật mở hộp sọ một lần duy nhất, một lần lấy ra ba khối u." "Như vậy, có thể tránh cho việc bệnh nhân bị suy giảm thể chất do phẫu thuật nhiều lần, gây khó khăn cho quá trình hồi phục sau đó." "Phương án thứ hai, tiến hành hai lần phẫu thuật mở sọ, lần đầu tiên lấy ra hai khối u ngoài cùng, lần thứ hai phẫu thuật lại lấy ra khối u nằm sâu nhất bên trong." "Như vậy, có thể giảm bớt rủi ro của ca phẫu thuật." Vương Khánh Long nói xong, nghiêm túc nhìn Tô Hàng rồi nói tiếp: "Phương án thứ nhất, rủi ro lớn, đòi hỏi năng lực của anh rất cao." "Phương án thứ hai, độ khó sẽ nhỏ hơn một chút, nhưng tôi lại sợ ông Bạch không chịu nổi hai lần phẫu thuật." Nói đến đây, Vương Khánh Long thở dài một tiếng. Nếu bệnh nhân là một thanh niên trai trẻ, họ chắc chắn sẽ chọn phương án phẫu thuật thứ hai. Nhưng Bạch Vũ Xuyên đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Với độ tuổi này, phẫu thuật quá nhiều lần sẽ không có lợi gì cho ông ấy. "Tô Hàng, cậu nghĩ thế nào?" Đổng Thụy Đức thấy Tô Hàng im lặng không nói, mày trắng nhíu lại. Nghe vậy, Tô Hàng không vội trả lời mà đang tiến hành mô phỏng phẫu thuật trong đầu. Vương Khánh Long đã liệt kê tất cả các khả năng trong phương án phẫu thuật. Đối với phần lớn các bác sĩ mà nói, phương án thứ hai rõ ràng phù hợp hơn. Bởi vì một lần lấy ra ba khối u là một quá trình rất phức tạp. Nếu như lấy chậm, thời gian phẫu thuật sẽ càng dài hơn. Thời gian kéo dài không chỉ làm tăng rủi ro cho bệnh nhân mà bác sĩ phẫu thuật cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nhưng đối với bệnh nhân, phương án thứ nhất rõ ràng là lựa chọn tốt nhất... Suy nghĩ thêm vài phút, Tô Hàng kiên định nói: "Ý tôi, chọn phương án phẫu thuật thứ nhất." "Cái này..." Nghe vậy, Vương Khánh Long nhướng mày, lộ ra một chút lo lắng trên mặt. "Cậu chắc chắn muốn chọn phương án phẫu thuật thứ nhất sao? Phương án này đòi hỏi cậu rất cao." "Tôi hiểu." Gật đầu, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Nhưng theo mô phỏng của tôi, phương án này có tỷ lệ thành công lớn hơn." Nghĩ ngợi một chút, Tô Hàng tiếp lời: "Viện trưởng Vương, bệnh viện của anh hẳn là có hệ thống mô phỏng phẫu thuật chứ?" "Ừ, có." Vương Khánh Long gật đầu. Nghe vậy, Tô Hàng nói: "Tốt, vậy xin hãy giúp tôi chuẩn bị hệ thống luyện tập mô phỏng phẫu thuật. Mặt khác, lùi thời gian phẫu thuật lại một ngày." "Cái này..." Nghe Tô Hàng yêu cầu hoãn ca mổ một ngày, Vương Khánh Long có chút do dự. Bởi vì anh đã nói với Bạch Đồng Sinh là sẽ phẫu thuật vào ngày mai rồi. Bây giờ đột ngột hoãn lại, đối phương chắc chắn sẽ lo lắng. Nhưng suy nghĩ một chút, Vương Khánh Long gật đầu đồng ý. Đã là Tô Hàng thực hiện ca mổ thì tất nhiên phải dựa theo sự cân nhắc của anh. "Tôi sẽ thông báo chuyện này cho gia đình." "Tốt, vậy tôi đi mô phỏng phẫu thuật trước." Tô Hàng vừa nói vừa đứng dậy. Thấy vậy, Vương Khánh Long cũng vội đi theo, dẫn anh đến phòng huấn luyện mô phỏng phẫu thuật. Bận bịu như vậy, Tô Hàng trực tiếp đến tận tối. Mãi đến hơn tám giờ tối, Tô Hàng mới có chút mệt mỏi trở về quán rượu mà Vương Khánh Long đã tìm cho anh. Việc đầu tiên là mở điện thoại, liên lạc với người nhà một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận