Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 177: Quá xấu hổ!

Chương 177: Quá xấ‌u hổ!
Vì không muốn làm kỳ đà cản mũi, Trịnh Nhã Như sau khi giúp mấy đứa nhỏ về nhà, liền vội vã rời đi. Nhanh chóng tắm rửa cho mấy đứa nhỏ, cho uống sữa, dỗ ngủ, đợi đến khi chúng ngủ say, Tô Hàng và Lâm Giai cuối cùng cũng có thời gian rảnh để làm việc riêng.
...
"Đang vẽ tranh minh họa à?"
Tắm rửa xong, Tô Hàng lau tóc dựa vào thành cửa thư phòng, mỉm cười nhìn Lâm Giai đang cặm cụi vẽ.
"Ừ, tuần này phải nộp một bộ bản thảo."
Lâm Giai nói xong, vươn vai một cái, rồi mệt mỏi nằm sấp xuống bàn.
Hơi nhíu mày, Tô Hàng có chút xót xa nói: "Công việc của em hơi vất vả."
Mỗi lần đến thời điểm phải nộp bản thảo, Lâm Giai luôn bận đến rất khuya. Lâu dần, anh lo lắng cô sẽ không chịu nổi.
Phát giác được Tô Hàng có ý định muốn mình nghỉ việc, Lâm Giai lập tức bật dậy. Cô lắc đầu mạnh, như thể muốn xua tan mệt mỏi trên người. Trước khi Tô Hàng kịp mở lời, cô vội vàng kiên quyết nói: "Em thích công việc này, tuy có hơi mệt nhưng nó rất có ý nghĩa."
"Với lại..."
Cô chỉ vào đầu mình, rồi tinh nghịch cười: "Trong khi vẽ tranh minh họa, em cũng ghi lại những câu chuyện này vào đầu."
"Sau đó, khi kể chuyện cho Đại Bảo và các em, sẽ không bị cạn ý tưởng."
Nói đến đây, Lâm Giai lại cười khúc khích.
Nhìn nụ cười bên miệng cô, ánh mắt Tô Hàng dịu dàng, cười tiến đến trước mặt: "Nếu đã thích thì cứ cố gắng làm nhé."
Nói rồi, anh xoay người, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt mịn màng của Lâm Giai.
"Biết đâu, Lâm lão sư của chúng ta cũng sẽ tự mình xuất bản một cuốn sách thì sao?"
"Em chỉ giỏi vẽ tranh minh họa thôi, lại không giỏi viết truyện..."
Lâm Giai cảm nhận được hương bạc hà chanh đang lùa vào mũi, cô thích thú hít hà. Trong vô thức, thân thể cô nghiêng về phía Tô Hàng. Chiếc mũi nhỏ, dán vào người anh, cố hít hà.
Nhìn thấy hành động nhỏ của cô, Tô Hàng không khỏi sững sờ. Một giây sau, anh bật cười ha hả.
Nghe thấy tiếng cười của Tô Hàng, Lâm Giai đột ngột tỉnh lại. Ý thức được hành động của mình, cô lập tức ngượng ngùng che mặt. Đôi mắt vốn đang mơ màng vì mệt mỏi, giờ trợn to. Đôi môi hồng hào khẽ run rẩy rồi cắn chặt.
Ôi... Xấu hổ quá!
Sao mình có thể làm chuyện xấu hổ như thế!
Nghĩ đến hành động vừa rồi, Lâm Giai khẽ gập người, vùi đầu xuống bàn. Bàn tay che mặt, các ngón tay nhuốm một màu ửng đỏ. Đôi chân đặt dưới sàn nhà, không tự chủ gõ cộc cộc mạnh hơn.
...
Thấy lão bà gần như thu mình thành rùa đen, Tô Hàng lại tiếp tục cười chế nhạo.
"Yên tâm, vừa rồi một màn kia, anh nhất định sẽ cố gắng quên đi!"
Phát hiện "ý đồ xấu" của Tô Hàng, Lâm Giai càng thêm rụt rè. Thân thể cô gần như co lại sát mép bàn. Biết mình càng nói, Lâm Giai sẽ càng trốn, Tô Hàng im lặng. Anh thuận tay dọn dẹp bàn ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn đọc sách.
"Để anh xem tranh của em."
Nói rồi, Tô Hàng cầm một bức tranh minh họa trên bàn lên. Trên bức tranh, vẽ một cô bé mềm mại đáng yêu. Nhìn dáng vẻ thì chắc chỉ mới học tiểu học. Cô bé đang đeo một chiếc ba lô dưa hấu, vui vẻ đi trên đường.
"Câu chuyện gì vậy?" Tô Hàng hơi khó hiểu hỏi. Anh nói xong, lại cầm lên một bức tranh khác. Trên bức tranh ngoài cô bé ấy ra, còn có thêm một bà lão chống gậy. Bà lão nhìn có vẻ sốt ruột, được Lâm Giai vẽ rất giống.
Đứng dậy sắp xếp lại các bức tranh minh họa trên bàn, Lâm Giai chau mày nói: "Đây là câu chuyện dạy trẻ tự bảo vệ mình, không nên tùy tiện tin người lạ."
"Ừ?" Nghe vậy, Tô Hàng hơi ngạc nhiên. Anh xem lại tranh minh họa trong tay, có chút không hiểu cốt truyện này chuẩn bị miêu tả thế nào.
Thấy anh không hiểu, Lâm Giai chỉ vào bà lão trong tranh, hơi mím môi nói: "Bà lão này là kẻ buôn người đang muốn lừa bán cô bé."
"Kẻ buôn người?" Tô Hàng nhướn mày, nhìn lại bà lão một lần nữa. Bà lão trông có vẻ hiền từ, tóc đã bạc, thực sự không giống kẻ buôn người. Nhưng anh cũng hiểu đạo lý không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài. Lại một lần nữa cầm bức tranh minh họa khác lên, Tô Hàng gật đầu. Thông qua bức tranh này, anh hiểu rõ được chiêu trò của bà lão. Bà ta giả vờ lạc đường, nhờ cô bé dẫn đường. Nếu cô bé tin, việc bắt cóc cô bé sẽ dễ như trở bàn tay.
"Câu chuyện này rất thực tế." Tô Hàng vừa nói vừa suy tư.
Lâm Giai chống cằm, nhìn những bức tranh minh họa còn lại: "Đây cũng là lý do em muốn ở lại nhà xuất bản này. Họ làm sách báo, kể chuyện đều rất thực tế."
"Ừ, nhà xuất bản này rất có cá tính." Tô Hàng nghe vậy, cười gật đầu. Trước kia lúc làm ở hiệu sách, anh cũng từng thấy không ít sách báo thiếu nhi. Nhưng phần lớn các sách báo đó miêu tả tương đối đơn giản, câu chuyện cũng rất thuần túy, hoặc rất tốt đẹp. Ít nhất thì kết thúc đều có hậu. Nói trắng ra thì không thực tế. Đại khái là không muốn phá vỡ những ấn tượng tốt đẹp của trẻ con về thế giới này. Nhưng càng là những sách báo như vậy, tác dụng kỳ thật không lớn. Bởi vì nhiều đứa trẻ chỉ đọc cho vui một lần. Có thể sau khi đọc xong, quay đầu liền quên. Hoặc có đọc xong thì trong đầu cũng chỉ lưu lại một cái kết cục tốt đẹp, quên đi những điều cần ghi nhớ nhất.
Đặt tranh minh họa xuống, Tô Hàng suy nghĩ rồi bất chợt cầm giấy trắng và bút chì. Xoay ghế về phía Lâm Giai, anh cầm bút chỉ vào giấy trắng.
"Nào, dạy anh vẽ tranh thiếu nhi đi."
Anh muốn học vẽ tranh thiếu nhi từ Lâm Giai, sau đó tự mình vẽ sách báo cho con cái mình. Ghi lại những gì mình muốn dạy cho chúng, để chúng hiểu rõ hơn và tự biết cách bảo vệ mình.
"Hả?"
Thấy Tô Hàng vẻ mặt nghiêm túc muốn học, Lâm Giai hơi ngạc nhiên. Cô nhíu đôi mày thanh tú, khó hiểu nói: "Anh vẽ tranh không phải rất giỏi sao?"
Tô Hàng làm điêu khắc, nhất định phải vẽ rất cừ. Vì muốn biến vật thành hình dạng như thế nào thì trước tiên phải có bản phác thảo trên giấy. Trong đầu có hình ảnh mới có thể động thủ.
Nhưng mà... Cái này cũng có một điểm sai sót.
"Em xem." Tô Hàng nói rồi, thuận tay vẽ một cô bé mà anh tưởng tượng trong đầu. Nhìn lướt qua, Lâm Giai ngơ ngẩn, sau đó ném cho Tô Hàng một ánh mắt ngưỡng mộ.
"Vẽ như que củi vậy..."
"Hả?" Nghe thấy câu trả lời bất ngờ này, Tô Hàng dở khóc dở cười. Vẽ rất tuyệt? Anh cúi đầu nhìn cô bé mình vẽ, bất lực thở dài. Thực sự rất tuyệt. Nhưng mà nó quá tả thực. Cô bé mình vẽ chính là hoàn toàn hiện thực, thiếu đi sự đáng yêu. Phong cách vẽ tả thực này, Tô Hàng không cho rằng con mình sẽ thích. Muốn cho bọn nhỏ có một quyển sách tranh hoàn mỹ, anh nhất định phải có khái niệm vẽ tranh dành cho trẻ em. Bút đặt xuống, nếu có thể vẽ được cảm giác tranh trong sách dành cho trẻ em thì tốt. Điểm này, đúng là cần phải học tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận