Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1151: Như thế nào bày ra con trai như vậy?

Chương 1151: Sao lại có thằng con như thế này?
Tam Bảo cũng không phải muốn từ chối kiểu giao dịch này, chỉ là cảm thấy nếu sau này có được nguyên liệu ngon, nàng làm xong rồi sẽ giữ lại một phần là được, không cần thiết phải tính toán những thứ có hay không này. Hơn nữa, mấy ngày nay liên tục làm đồ ngọt và bánh bông lan, ngày nào nàng cũng ăn, đều thấy ngán rồi, giờ mà thấy Trương Thốc Xúc đưa tới, chỉ sợ cũng không nuốt nổi.
"Vậy nha..." Nghe vậy, Trương Thốc Xúc xách hộp giữ tươi về chỗ ngồi. Hành động vô tình của Tam Bảo càng khiến hắn cảm thấy, là do Tam Bảo từ chối đề nghị của hắn nên mới nói thế, cái gì có việc này nọ, đều là viện cớ! Lần này, Trương Thốc Xúc trong lòng càng thêm mất tinh thần, đầu năm nay ăn bánh ngọt khó khăn vậy sao? !! Thế là, trong ngày đó, Trương Thốc Xúc đi học mà cứ như người mất hồn, thầy giáo giảng gì cũng chẳng tiếp thu được, cứ ngơ ngơ ngác ngác trôi qua hết một ngày.
Tới chiều tối, sau khi về đến nhà. Thấy con trai mình vừa đọc sách vừa ngẩn người bên bàn, mẹ Trương Thốc Xúc lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
"Sao vậy con trai? Hôm nay lại bị ai ức hiếp à? Nói với mẹ xem, mẹ sẽ ra mặt cho con." Mẹ Trương Thốc Xúc vội vàng chạy tới hỏi han quan tâm, chỉ nhìn vẻ mặt của con thôi bà đã thấy bất thường rồi.
"Dạ... không có." Trương Thốc Xúc lắc đầu, nhưng vẻ mặt ủ rũ kia đã bán đứng cậu.
"Sao? Còn nói dối mẹ à, nếu con không nói, ngày mai mẹ sẽ không thèm để ý đến con đó..." Cuối cùng, dưới sự gặng hỏi của mẹ Trương Thốc Xúc, cậu vẫn kể hết sự tình.
"Thì ra cũng chỉ vì chuyện này à?" Mẹ Trương Thốc Xúc nhất thời thấy hơi cạn lời, chuyện của bọn trẻ con thật khiến người ta đau đầu.
"Hức hức... con chỉ muốn thử bánh bông lan của bạn ấy thôi mà..." Thấy vẻ hờ hững của mẹ, không hiểu sao Trương Thốc Xúc thấy tủi thân, nước mắt lập tức tuôn rơi.
"Ôi, đừng khóc, đừng khóc, con trai đừng khóc, đàn ông không dễ rơi lệ..." Thấy Trương Thốc Xúc khóc nức nở, mẹ Trương Thốc Xúc liền luống cuống hết cả lên. Đứa nhỏ này vốn đang ngoan ngoãn, sao lại đột nhiên khóc thế này?!! Nhưng rõ ràng là lời an ủi của mẹ Trương Thốc Xúc chẳng có tác dụng gì, Trương Thốc Xúc ngược lại càng khóc to hơn.
"Ừm... con nói cái bạn tên Tô Tiếu đó, bạn ấy làm bánh quy ăn rất ngon, trong lớp các con đặc biệt được yêu thích phải không?" Dừng một lát, mẹ Trương Thốc Xúc đổi sang hướng khác để hỏi. Lần này thì lại thu hút được sự chú ý của Trương Thốc Xúc.
"Vâng vâng." Cậu gật đầu nhẹ, tiếng khóc đã nhỏ đi rất nhiều so với vừa nãy. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy tai cậu hơi nghiêng, đang chăm chú lắng nghe.
"Vậy thì đúng rồi, con nghĩ xem, người ta được yêu thích như vậy, bánh bông lan làm ra bình thường chắc chắn sẽ bị tranh nhau hết ngay, làm sao có chuyện lừa con chứ?" Mẹ Trương Thốc Xúc không ngừng phân tích cho cậu nghe, với kinh nghiệm dày dặn của một bà mẹ, bà nhanh chóng nghe ra vấn đề.
"Nhưng, nhưng rõ ràng là con cầm đồ dì Vương làm cho con đổi với bạn ấy, mà bạn ấy cũng không đồng ý, rõ ràng là không muốn cho con mà." Lần này Trương Thốc Xúc không khóc nữa, chỉ vẫn còn sụt sịt nói.
"Người ta cho con bánh bông lan và bánh quy, chẳng lẽ nhất định phải lấy của con sao? Hơn nữa, cái bạn Tô Tiếu đó không phải đã nói buổi chiều không có thời gian làm được rồi sao? Có khi ngày khác bạn ấy làm thì sao." Mẹ Trương Thốc Xúc liên tục giải thích, Trương Thốc Xúc nghe xong dần dần thôi không nức nở nữa, dường như cũng thấy lời mẹ nói có lý. Chỉ cần thay đổi suy nghĩ theo một hướng khác, cả người cậu đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Ngoan, ngoan nào, con trai phải học cách kiên cường, cả ngày cứ khóc nhè làm sao được?" Thấy cuối cùng cũng dỗ dành được cái cậu nhóc khó chiều này, mẹ Trương Thốc Xúc đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cậu rồi định quay người đi. Nhưng bỗng dưng bà lại bị Trương Thốc Xúc kéo lại.
"Mẹ ơi, nhưng mà con vẫn muốn ăn, bây giờ con rất muốn ăn loại bánh bông lan và bánh quy nhỏ đó, mẹ không biết bánh quy nhỏ do Tô Tiếu làm đáng yêu đến thế nào đâu." Trương Thốc Xúc sinh động miêu tả, không khóc nữa, nhưng vấn đề mới lại ập đến.
"Haizzz~" Mẹ Trương Thốc Xúc xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, bà cảm thấy mình đúng là không nên hỏi chuyện gì đã xảy ra. Một chuyện nhỏ thôi mà tự nhiên kéo theo một tràng dài những chuyện phiền toái, khiến bà thấy hơi đau đầu. Nếu có thể, bà thực sự muốn ngửa mặt lên trời than một tiếng: Khổ quá, sao lại sinh ra một thằng con thế này?!
"Mẹ ơi, mẹ ơi, con thật sự rất muốn ăn." Trương Thốc Xúc vẫn không hề để ý đến vẻ mặt của mẹ, vẫn cứ ôm cánh tay mẹ lắc lư nũng nịu. Càng không được ăn loại bánh bông lan đẹp mắt và bánh quy nhỏ kia, cậu càng thấy trong lòng như có ngứa. Giống như là mình rất muốn mua một món đồ chơi, nhưng lại không có tiền mua hoặc bố mẹ không cho mua, có khi còn trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận