Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1327: Đứng tại cùng trên một chiến tuyến

"Ta lâu như vậy đều không có gặp mấy đứa cháu nội cháu ngoại của ta, lần này nhớ chúng nó, chuẩn bị cho chúng nó cái lì xì thì có sao?" Nghe vậy, Tô Thành nhíu mày, quay đầu hỏi. "Được chứ, đương nhiên không thành vấn đề." Nghe vậy, Tô Hàng bị câu nói này làm cho nghẹn một chút, sau đó gật đầu đồng ý nói. Bất quá, hắn làm sao cứ cảm thấy lời nói của Tô Thành có ẩn ý, hình như đang trách móc hắn, nhưng Tô Hàng cũng không nghĩ nhiều. "Ông bà cho các con lì xì, các con đã cảm ơn chưa?" Ngay sau đó, Tô Hàng quay đầu nhìn các con hỏi. Anh cũng chỉ hỏi vậy thôi, về mặt lễ phép, Tô Hàng cảm thấy mình gọi các con đến là đúng chỗ rồi. "Cảm ơn rồi, con là người đầu tiên nói cảm ơn đây này." "Đương nhiên phải cảm ơn ông bà chứ, việc này tụi con không có quên." "Con cũng đã cảm ơn rồi..." Nghe vậy, các con cùng nhau lên tiếng nói, bọn chúng sau khi nhận lì xì thì đã cảm ơn Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh rồi. "Ừm... vậy thì tốt, dù sao mấy cái lì xì này là ông bà cho các con, tiền trong đó các con tự do tiêu nha, nhưng cũng đừng có phung phí." Nghe vậy, Tô Hàng gật nhẹ đầu, rồi dặn dò các con một câu. "Cảm ơn ba, vậy con đi làm bài tập trước." "Con sẽ không tiêu xài phung phí đâu, con muốn đem số tiền này đi gửi tiết kiệm, mẹ nói tiền bỏ trong ngân hàng có thể sinh ra tiền." "Thật hay giả, vậy con cũng đi gửi." Nghe nói vậy, các con nhất thời nhao nhao cả lên, rồi tản ra mỗi người một nơi. "Ba, mẹ? Hôm nay muộn như vậy, sao lại có thời gian đến đây vậy?" Lúc này Tô Hàng mới dời ánh mắt trở lại đặt lên người Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh, quay đầu hỏi thăm một câu. "Ta ngược lại là muốn hỏi ngươi đây, ngày thường cho dù công việc bận rộn, cũng không nói dẫn bọn nhỏ đến thăm ta và mẹ ngươi một chút, thời gian này ta rất nhớ bọn nhỏ." Nghe vậy, Tô Thành nói thẳng, bày tỏ sự bất mãn của mình. Ông trên đường lái xe trở về, đã tính toán sẽ nói cho ra nhẽ với Tô Hàng về chuyện này rồi. "A..." Nghe vậy, Tô Hàng không nhịn được cười khẽ một tiếng. Lúc này, anh mới hiểu ra, vì sao lúc nãy anh cảm thấy khi Tô Thành nói chuyện, dường như trong lời nói có ý tứ gì đó, thì ra là vì chuyện này mà có chút bất mãn. "Ba, mẹ, khoảng thời gian này con quả thực hơi bận, cho nên có chút lơ là hai người, lát nữa con nhất định sẽ thường xuyên tới thăm hai người." Ngay sau đó, Tô Hàng trực tiếp ngoan ngoãn nhận sai, nếu không thì lát nữa chắc chắn không tránh khỏi một phen cằn nhằn của Tô Thành. "Vậy thì còn tạm được..." Nghe vậy, Tô Thành nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhất thời bất mãn trong lòng cũng tan đi không ít. Ông vốn trên đường còn nghĩ ra rất nhiều lời lẽ để thuyết giáo Tô Hàng, vậy mà Tô Hàng lại đi thẳng vào vấn đề chủ động nhận sai, ngược lại khiến những lời giải thích ông chuẩn bị từ trước đều bị rối tung cả lên. Dù sao thì vẫn là con trai ruột của mình, đã chủ động nhận lỗi là mình không đúng, mà đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cũng không cần phải tính toán nữa. "Ừm... Vậy thế này đi, ta cho ngươi quy định một cái, ít nhất mỗi nửa tháng, ngươi phải mang bọn nhỏ về thăm chúng ta một lần, cho dù các ngươi bận rộn đến đâu, cũng phải để bọn nhỏ qua lại nhà một chút." Dừng một chút, Tô Thành trầm ngâm rồi đưa ra quy định cho Tô Hàng. Nếu không thì thời gian quá dài không gặp các cháu, đôi khi không khoa trương mà nói, thậm chí ngủ cũng không ngon. "Hả? Được chứ, đương nhiên không thành vấn đề, cho dù không có thời gian, con nhất định sẽ cố gắng dành ra chút thời gian để mang bọn nhỏ trở về thăm hai vị." Nghe vậy, Tô Hàng đầu tiên là hơi sững sờ, khi kịp phản ứng thì đã vội vàng đáp ứng. Yêu cầu nhỏ này của Tô Thành, Tô Hàng vẫn có thể dễ dàng thỏa mãn được ông. Mà trong khoảng thời gian này, anh bận rộn cũng đã gần xong rồi, khoảng thời gian sắp tới chắc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, mỗi nửa tháng dành ra một hai ngày, vẫn dễ như trở bàn tay. Còn về phần Lâm Duyệt Thanh, chỉ là đứng một bên không nói một lời, nhưng khi Tô Thành nói chuyện và đưa ra quy định vừa rồi, cô không nhịn được khẽ gật đầu, hiển nhiên là rất đồng ý. Về điểm này, Lâm Duyệt Thanh và Tô Thành một cách lạ kỳ đứng trên cùng một chiến tuyến. Ầm~ Sau đó lại một tiếng xe ô tô nổ, thì ra Lâm Giai lái xe từ bên ngoài trở về. Sau khi Lâm Giai xuống xe, đầu tiên là chào hỏi Tô Thành cùng với Lâm Duyệt Thanh một tiếng, sau đó mới mở cốp xe, xách từ phía sau ra một đống rau dưa cùng hải sản các loại. "Để anh giúp cho." Thấy vậy, Tô Hàng vội vàng tiến lên giúp Lâm Giai xách đồ nặng. "Ừ." Lâm Giai nhẹ gật đầu, đưa cho Tô Hàng một vài thứ trong tay. Tuy cô một mình cũng có thể xách được, nhưng lần này vì tối nay làm bữa tiệc lớn mà mua rau dưa cùng thịt không ít, một mình cô không thể xách hết được. "Ba, mẹ vào nhà trước đi, bên ngoài khá lạnh." Sau đó, Tô Hàng lại hướng Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh chào một tiếng, sau đó mới đi vào trong nhà. Anh vừa hay đang định vì hôm nay Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh đến, lát nữa đi mua thêm ít đồ ăn, chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn, không ngờ Lâm Giai đã mua xong rồi. Trong phòng, Tô Hàng giúp Lâm Giai xách hết rau dưa các loại vào trong phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận