Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1551: Cũng đừng đánh thức

Chương 1551: Cũng đừng đánh thức Sau đó, hai người quyết định xong chuyện này, Tô Hàng liền ôm eo Lâm Giai lần nữa trở về phòng bệnh. Theo tình hình trước mắt, vẫn là để Lâm Giai đưa mấy đứa nhỏ khác về trước thì thích hợp hơn, còn Tô Hàng ở lại đây tiếp tục chăm sóc Lục Bảo.
Buổi trưa hôm đó trôi qua đặc biệt nhanh, mấy đứa nhỏ vì buổi trưa không ngủ nên đứa nào cũng khá buồn ngủ, Tam Bảo và Tứ Bảo thậm chí còn tự mình dời ghế, nằm ngủ bên một giường bệnh vắng.
"Haizzz~"
Thấy vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ cởi áo khoác của mình ra, sau đó đắp lên người hai đứa. Lỡ đến lúc Lục Bảo chưa khỏe mà ở nhà lại có thêm hai "cái đuôi" bị bệnh thì gay go.
Mãi đến gần tối, khi Lâm Giai chuẩn bị đưa bọn nhỏ về thì Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh cũng vừa đến. Chính xác mà nói, là cả bốn người cùng đến, ngoài vợ chồng Tô Thành thì còn có Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai.
"Ba, mạ, sao mọi người lại tới đây?"
Vừa thấy Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai, Lâm Giai hơi ngớ người, sau đó quay sang hỏi.
"Con xem con nói kìa, sao chúng ta lại không được đến?"
Lâm Bằng Hoài trợn mắt, sắc mặt có vẻ không vui.
"Thôi đi, bỏ cái tính xấu của ông đi, đây là lúc nào rồi mà còn muốn làm cô gia và khuê nữ thêm phiền nữa hả?! !!"
Thấy vậy, còn chưa đợi Lâm Giai phản bác, Đường Ức Mai đã tức giận nói, rồi trách mắng một câu.
"A..."
Thấy cảnh này, hôm nay Lâm Giai hiếm khi cười nhẹ.
Và ngay lúc cô cho rằng Đường Ức Mai đang nói đỡ cho mình thì Đường Ức Mai lại đột ngột chuyển giọng, chĩa mũi dùi thẳng vào Lâm Giai: "Tiểu Giai, con nói xem con có được không vậy, Tiểu Nhiên bệnh nặng như vậy hôm nay mà cũng không thèm nói cho chúng ta biết một tiếng."
Đường Ức Mai quay sang trách mắng Lâm Giai, trên mặt còn lộ vẻ không vui. Cháu gái ngoại mình bị cảm nặng như vậy mà đến xế chiều nếu không phải Tô Thành và Lâm Nguyệt Thanh báo tin cho bọn họ thì chắc đến giờ họ vẫn còn mờ mịt không biết gì. Nghĩ đến chuyện này, đừng nói Lâm Bằng Hoài, ngay cả Đường Ức Mai ngày thường vẫn luôn bênh vực Lâm Giai trong lòng cũng không khỏi có chút tức giận. Mặc dù trong lòng họ hiểu là do Tô Hàng và Lâm Giai không muốn họ vì chuyện này mà lo lắng quá nhiều, nhưng vợ chồng Đường Ức Mai vẫn không thể không tức giận vì chuyện này.
"Con..."
Nghe vậy, Lâm Giai còn muốn tiếp tục phản bác lại đôi câu, chỉ là nhìn ánh mắt không vui của Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai, cô lại nuốt những lời đến miệng trở vào. Dù sao thì chuyện này vốn dĩ cô đã đuối lý, nói gì cũng đều hơi vô lý, lúc này vẫn là im miệng cho xong, tránh cho bị ba mẹ mình moi móc ra mâu thuẫn, sau đó lại bị mắng một trận.
"Được rồi, đi thôi, đi vào xem Tiểu Nhiên thế nào rồi, ở ngoài nói nhiều cũng không có tác dụng gì."
Thấy bầu không khí hơi căng thẳng, Tô Thành vội vàng ra hòa giải. Dù sao chuyện này cũng là do chiều nay hắn nói chuyện với thông gia không giữ mồm giữ miệng mà để lộ ra.
"Ừm, đi thôi, ta vào xem Tiểu Nhiên, hôm nay ta đã mua lại cái kẹp tóc mà lần trước nó thích, mang đến cho nó luôn nè..."
Nghe vậy, Lâm Bằng Hoài gật đầu, sau đó cũng đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Vừa vào trong phòng, bọn trẻ đang vây quanh giường bệnh của Lục Bảo chơi đùa, Tứ Bảo lập tức phát hiện ra Lâm Bằng Hoài và những người khác.
"Ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội!"
Nói rồi, Tứ Bảo ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Lần trước nhìn thấy mấy ông bà là chuyện của tận một tháng trước, lần này cả mấy người cùng đến, sao Tứ Bảo không vui cho được? !!
Nghe Tứ Bảo gọi, mấy đứa trẻ khác cũng phản ứng lại:
"Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, sao mọi người lại đến đây?"
"Con nhớ mọi người quá."
"Hì hì... còn có con nữa, con cũng nhớ mọi người."
Ngay sau đó, cả đám vội vàng men theo thành giường bò xuống, hăng hái chạy đến bên Tô Thành, nhào vào lòng ông bà.
"Ngoan, ngoan hết rồi, dạo này không có làm phiền ba mẹ chứ?"
Nghe vậy, Tô Thành và mọi người cũng vô cùng cao hứng, ôm hết mấy đứa nhỏ vào lòng. Có lũ nhóc đáng yêu này ở đây, không khí vốn có chút ngột ngạt lập tức trở nên sinh động, đối với mấy người già này mà nói, còn có gì hạnh phúc hơn việc được mấy đứa cháu quấn quýt lấy đâu?!!
"Suỵt... nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức Tiểu Nhiên."
Đúng lúc này, Lâm Duyệt Thanh đột nhiên lên tiếng. Bà tương đối chu đáo, vừa vào nhà đã thấy Lục Bảo đang nằm trên giường, vẫn còn đang ngủ say. Mà Lục Bảo sau khi chiều ăn được một chút thì lại sốt và chóng mặt, nên ngủ li bì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận