Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 801: Năm bảo phát khởi khiêu chiến

Không ít bé trai, thậm chí nhìn đến mê mẩn, dù ba ba mụ mụ ở bên cạnh gọi, cũng không nỡ rời đi. Chủ yếu là trò chơi này dưới sự điều khiển của Đại Bảo và Tứ Bảo, trông quá mức ảo diệu. Hai đứa nhỏ dù tuổi không lớn, nhưng chơi lại rất giỏi. Dù chỉ là lần thứ hai thử nghiệm, cũng đã vượt trội hơn không ít người lớn. Trên màn hình hai người máy không ngừng thực hiện các động tác khác nhau, đồng thời giơ súng công kích đối phương. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điểm số của hai đứa nhỏ cứ đuổi nhau sát nút, không ai chịu nhường ai. Những đứa trẻ vây xem xung quanh cũng đều tỏ ra kích động. Trong số đó không ít đứa còn bắt đầu cổ vũ, tiếp sức cho Đại Bảo và Tứ Bảo. "Cố lên cố lên! Nhất định phải đ·á·n·h bại hắn!" "Người máy màu đỏ vẫn lợi hại hơn, người máy màu đỏ mỗi lần nổ súng đều rất chuẩn!" "Ai nói? Ta thấy người máy màu xanh lợi hại hơn, đ·á·n·h trúng người máy màu đỏ nhiều hơn!" "Ba ơi, lát nữa đợi bọn họ chơi xong, con có thể thử một lần không?" "Con cũng muốn thử một chút! Mẹ ơi, cho con thử một chút đi!" Lũ trẻ xung quanh vừa nói vừa quấn lấy ba mẹ mình, hy vọng được phép chơi thử. Vài phụ huynh vui vẻ đồng ý, số khác sau khi hỏi giá thì đành lắc đầu từ chối. Đúng lúc này, cuộc thi đấu của Đại Bảo và Tứ Bảo bước vào giai đoạn gay cấn. Thấy thời gian sắp hết mười giây cuối, Đại Bảo bất ngờ tung ra một thao tác thần sầu, trực tiếp dùng súng b·ắ·n trúng đầu người máy do Tứ Bảo điều khiển. Phát súng này trực tiếp mang về cho hắn 50 điểm. Cùng lúc Đại Bảo b·ắ·n trúng, Tứ Bảo cũng nhanh chóng b·ắ·n hai phát vào thân người máy của đối phương. Dù không được 50 điểm, nhưng cũng nhận được 35 điểm. Điểm số của hai người vẫn cứ đuổi nhau sát sao. Đến giây cuối cùng, Đại Bảo b·ắ·n trượt, còn Tứ Bảo lại b·ắ·n một phát được 10 điểm. Điểm số của hai đứa đồng loạt dừng lại ở mốc 430. "Oa..." "Vậy mà hòa nhau!" "Hai người bọn họ giỏi thật, có phải đã được huấn luyện rồi không?" "Đúng là lợi hại, cảm giác chơi còn giỏi hơn cả người lớn ấy." Những đứa trẻ vây xem xung quanh, nhìn sự cạnh tranh điểm số kịch liệt của hai người không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó, Đại Bảo và Tứ Bảo đã tháo kính xuống. Hai đứa nhỏ nhanh chóng bò ra khỏi khoang trải nghiệm VR, sau đó cùng nhìn điểm số trên màn hình. Nhìn thấy điểm số giống nhau, cả hai ngớ người. Đều là 430 điểm, trùng hợp quá đáng! "Có phải so lại một ván nữa không?" Đại Bảo quay sang nhìn em trai, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Tứ Bảo cũng vò đầu, thở dài như một người lớn, nói: "Không so, không so nữa, ta muốn đi chơi trò khác." Nói xong, cậu bé chạy nhanh đến một máy khác. Máy này giống như máy nhảy, nhưng cũng phải đeo kính VR để chơi. Sau khi chọn trò chơi mình thích, cậu bé hai tay nắm chặt tay cầm rồi đeo kính VR lên chờ trò chơi bắt đầu. Còn Đại Bảo thì đi đến một máy trò chơi cabin đua xe, sau khi nghe nhân viên cửa hàng giải thích xong liền chọn game đua xe rồi ngồi vào. Cùng lúc đó, Ngũ Bảo cũng trải nghiệm xong trò mình đã chọn. Ánh mắt của cô bé quét một lượt toàn bộ khu trò chơi rồi dừng lại ở trò "Tay mắt lanh lẹ". Nhân viên cửa hàng thấy Ngũ Bảo có vẻ thích thú thì nhanh chóng đến giải thích: "Đây là một trò chơi rất hot dạo gần đây, khi trò chơi bắt đầu, những chiếc que treo trên kia sẽ rơi xuống ngẫu nhiên." "Nếu như con bắt được hết que rơi xuống thì sẽ được thưởng." Nghe vậy, Ngũ Bảo quay sang nhìn nhân viên cửa hàng, tò mò hỏi: "Phần thưởng là gì?" Nhân viên cửa hàng chỉ vào một cái tủ bên cạnh, vừa cười vừa nói: "Chỉ cần là đồ trong tủ, con đều có thể tự do lựa chọn." "Cái đó cũng chọn được sao?" Ngũ Bảo khóa chặt mắt vào chiếc tủ và một máy chơi game NS, sinh ra chút hứng thú. Cô bé biết đây là cái gì, vì trước đây đã từng nhìn thấy quảng cáo trên máy tính rồi. Những thứ khác trong tủ nàng không thích lắm. Chỉ có máy chơi game NS này là khiến nàng hứng thú. Thấy Ngũ Bảo rành đồ, nhân viên cửa hàng cười rồi giải thích: "Nếu con muốn chiếc máy chơi game này, thì cần phải liên tục thách đấu trò này 10 lần, mà mỗi lần đều phải bắt hết 10 que rơi xuống." "Nếu con có thể liên tục bắt được 100 lần, bộ máy chơi game đó sẽ là của con." "Vậy sao..." Ngũ Bảo ra vẻ suy tư gật đầu, không trả lời ngay nhân viên cửa hàng mà vội chạy đến chỗ ba. Lúc Tô Hàng còn đang tò mò nàng muốn nói gì thì cô bé trịnh trọng hỏi: "Ba ơi, con có thể thách đấu mười lần để xem có lấy được bộ máy chơi game kia không?" Thấy Ngũ Bảo chỉ muốn hỏi cái này, Tô Hàng hơi ngớ ra rồi cười gật đầu: "Được chứ. Chẳng phải ba đã nói rồi sao, hôm nay các con có thể chơi thỏa thích ở đây mà." "Chỉ cần con muốn, có chơi thêm vài lần cũng được." "Vậy con đi đây." Thấy ba đồng ý, Ngũ Bảo mỉm cười rồi tự tin bước về phía máy chơi game tay mắt lanh lẹ. Tô Hàng bình thản ngồi trên ghế, trên mặt luôn nở một nụ cười hiền hòa, dõi theo bóng lưng Ngũ Bảo. Nhị Bảo và các em sau khi chơi xong cũng đều đi đến bên cạnh ba ngồi, hiếu kỳ và hào hứng nhìn Ngũ Bảo. "Ba ơi, chị hai chắc chắn sẽ làm được đúng không?" Lục Bảo má phính phính, ánh mắt tràn đầy tin tưởng vào chị gái. Tô Hàng cười, không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ. Thế nhưng thái độ tin tưởng Ngũ Bảo này, chỉ có Tô Hàng và mấy đứa nhỏ kia. Những người vây xem xung quanh, bao gồm cả trưởng cửa hàng và nhân viên, tất cả đều không coi trọng Ngũ Bảo. Vì trò chơi này, kể cả người lớn chơi cũng chưa chắc bắt hết được. Còn bắt liên tiếp 100 lần thì với nhiều người, đó là chuyện không dám nghĩ. Vậy nên khi thấy một đứa bé như Ngũ Bảo muốn thách đấu, mọi người chỉ cười trừ, hóng hớt xem cho vui. Trưởng cửa hàng cũng thản nhiên nhìn Ngũ Bảo, chẳng hề cho rằng cô bé này có thể thắng được giải thưởng lớn của cửa hàng mình. Thế nhưng dù xung quanh đầy ánh mắt không tin tưởng, Ngũ Bảo vẫn rất bình tĩnh. Cho đến khi đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng mới nhấn nút bắt đầu trò chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận