Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 846: Thực sự là miệng dưỡng quá kén ăn

"Không có nhưng nhị gì hết! Ta dạy dỗ Lục Bảo, ngài cũng đừng có mà mù quáng nhúng vào, ba ngài yên tâm, ta biết chừng mực mà!" Câu nói này của Tô Hàng trực tiếp chặn họng Tô Thành, muốn nói gì cũng không thốt ra được.
"Được thôi!"
Cuối cùng, Tô Thành đành phải chấp nhận, bất đắc dĩ quay người rời đi. Không chiếm được lợi lộc gì từ chỗ Lục Bảo và Tô Thành, thì đi chơi với bọn trẻ khác vậy, hắn cũng tính toán rất kỹ.
Buổi tối, sau khi luyện tập xong với Lục Bảo, Tô Hàng trở về phòng ngủ.
"Lão công! Bên ban tổ chức cuộc thi vừa gửi tin nhắn đến này!"
Vừa bước vào cửa, Lâm Giai liền nói với Tô Hàng, tiện tay đưa điện thoại cho anh.
"Ban tổ chức cuộc thi? Tiểu Nhiên tham gia cuộc thi điêu khắc?"
Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi nghi hoặc hỏi, rồi cầm điện thoại lên xem xét.
"Đúng! Họ nói ngày mai phải đến ban tổ chức dự một cái buổi họp gì đó!"
Lâm Giai khẽ gật đầu, có chút khó hiểu, dự thi thì cứ dự đi, lại còn có buổi họp trước nữa, thật là khó hiểu.
"Không biết là đi làm gì, có thể không đi không? "
Tô Hàng vừa nhìn tin nhắn thông báo trên điện thoại, vừa cau mày. Anh vốn không có hảo cảm với những buổi họp hành này, chẳng qua lại là mấy chuyện rắc rối trong cuộc thi, chỉ làm mất thời gian.
"Đi thôi! Cũng vừa hay mai là cuối tuần, có thể đưa bọn trẻ đi chơi luôn!"
Nghe vậy, Lâm Giai nhỏ nhẹ nói một câu.
"Cũng được! Hay là mai em đưa Tiểu Nhiên đi họp nhé, anh với Tiểu Thần và các con ở ngoài chờ là được rồi!"
Tô Hàng gật đầu, rồi lại đẩy trách nhiệm khó nhằn này sang cho Lâm Giai.
"Hả?"
Lâm Giai nhíu mày, không ngờ mình lại tự rước họa vào thân?!
"Anh biết mà, anh không thích ứng phó với mấy chỗ đông người này!"
Thấy Lâm Giai nhìn mình, Tô Hàng bất đắc dĩ nhún vai, thế là chuyện này được quyết định.
Hôm sau, Tô Hàng gọi bọn trẻ dậy thật sớm.
"Ba ơi! Sao vậy ạ? Hôm nay là cuối tuần mà!"
"Đúng thế đúng thế! Ba xem con ngủ chưa đủ mà mắt thâm hết rồi này!"
"Ba ơi, cuối tuần cho chúng con ngủ thêm chút đi mà..."
Vừa tỉnh dậy, các con đã bất mãn, cuối tuần rồi mà còn không cho chúng ngủ một giấc ngon lành.
"Thôi nào, đi thôi! Một năm kế hoạch nằm ở mùa xuân, một ngày kế hoạch nằm ở buổi sớm, không biết sao? Mau dậy đi, lát nữa mẹ sẽ đưa Tiểu Nhiên đi họp, rồi cả nhà mình cùng đi chơi!" Tô Hàng chẳng thèm để ý đến sự van nài của chúng, rồi tự mình nói. Vì anh tin rằng chỉ cần câu này thôi là có thể dẹp tan sự lười biếng của bọn trẻ ngay!
"Oa! Đi chơi hả!"
"Đi đâu đi đâu? Con đi rửa mặt liền!"
"Ba ơi hôm nay có cho tụi con tiền tiêu vặt không..."
Quả nhiên, vừa nghe đến đi chơi, mắt các con liền sáng rực lên. Mấy đứa còn đang ngái ngủ, bây giờ thì đều tỉnh cả người.
"Mau chuẩn bị nhanh lên nhé, không chừng lát nữa ba với mẹ con đi trước rồi bỏ lại ai đó ở nhà đấy!"
Thấy vậy, Tô Hàng không khỏi bật cười, rồi lại thêm mắm muối vào câu chuyện để bọn trẻ thêm hăng hái.
"Hả? Ba ơi! Con rửa mặt xong liền đây ạ!"
"Chờ một chút! Con mặc đồ xong rồi nè!"
"Con cũng chuẩn bị gần xong rồi..."
Nghe vậy, bọn trẻ sợ Tô Hàng bỏ lại nên ai nấy đều nhanh chóng thu dọn bản thân. Đến khi Tứ Bảo từ phòng vệ sinh bước ra thì vẫn chưa cài xong cúc áo, thế là mấy đứa kia lại được dịp cười ồ lên, Tứ Bảo thì chẳng để ý gì.
Đến khi các con đều ra hết rồi mới phát hiện ra bị Tô Hàng lừa một vố.
Tô Hàng với Lâm Giai lúc này còn đang làm bữa sáng, nhìn vẻ mặt rõ ràng là không vội vàng chút nào. Vậy mà còn nói thành như thế.
"Ba ơi! Chừng nào thì mình xuất phát ạ?"
"Đúng rồi! Lúc nãy ba còn hối thúc tụi con nữa!"
"Ba là đồ lừa gạt. . ."
Trong phút chốc, bọn trẻ xúm lại, vẻ mặt hệt như đang hạch tội, làm cho Lâm Giai có chút không chống đỡ nổi, Tô Hàng thì vẫn bình chân như vại.
"Không thấy đang làm bữa sáng à? Chờ ăn xong chúng ta sẽ xuất phát!"
Nghe vậy, Tô Hàng mặt không đổi sắc tim không đập mà nói, đối diện với ánh mắt của các con, không hề tỏ ra khác thường chút nào.
Đối với chuyện này, bọn trẻ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ âm thầm dặn lòng, lần sau sẽ không bị Tô Hàng lừa nữa.
Nhưng dù sao Tô Hàng đã hứa dẫn bọn chúng đi chơi, thì nhất định sẽ đi thôi, điểm này bọn trẻ vẫn hiểu rất rõ.
Cho nên, khi mọi người cùng nhau ăn bữa sáng thì tình huống liền xảy ra.
"Bọn trẻ này cũng thật là, xem ra ta đã cho chúng ăn quá kỹ nên kén ăn rồi!"
Thấy vậy, Tô Hàng không khỏi tặc lưỡi, nhỏ giọng nói với Lâm Giai.
Chỉ thấy bọn trẻ tuy đang ăn bữa sáng, nhưng mà ăn bao nhiêu, cơ bản đều chỉ nhón một chút tượng trưng, so với bình thường thì ăn ít hơn hẳn.
"Ha ha ha. . . Lâu lắm bọn trẻ mới được đi chơi một lần, cứ để cho chúng nó tự nhiên thôi!"
Lâm Giai khẽ cười, cô đương nhiên hiểu Tô Hàng đang nói gì.
Bọn trẻ lúc này ăn ít, là để lát nữa đi chơi bụng có chỗ trống mà ăn nhiều hơn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận