Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1566: Đây cũng không phải là lạc đề!

Chương 1566: Đây cũng không phải là lạc đề! Còn về mấy vị giám khảo khác, mặc dù không hỏi thêm gì nhiều, nhưng vẫn dựng tai lên cẩn thận lắng nghe, không muốn bỏ lỡ bất kỳ lời nào của Lục Bảo. Bọn họ đều là người đã theo dõi cô bé này từ vòng đấu điêu khắc băng đầu tiên, chứng kiến cô bé luôn thể hiện xuất sắc cho đến bây giờ, cho nên cũng đặc biệt quan tâm. “Ừm... Dạo gần đây thành phố của chúng ta chẳng phải đang không ngừng đẩy mạnh việc bảo vệ môi trường sao, trong lòng ta nghĩ rằng nếu về sau ai ai cũng có thể làm được việc bảo vệ môi trường, tiết kiệm tài nguyên thì thành phố của chúng ta chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn nhiều.” "Đợi đến nhiều năm sau, chắc chắn toàn thành phố sẽ toàn là cây xanh, khắp nơi đều là đại thụ che trời, còn mấy loại c·ô·n trùng nhỏ thì sẽ là phương t·i·ệ·n giao thông tương lai mà ta tưởng tượng, nhìn xem đều có dáng dấp c·ô·n trùng, kỳ thực bên trong toàn là máy móc đang hoạt động…” Lục Bảo nghĩ một lát rồi nói ra hết những dự định và suy nghĩ của mình. Mà sau khi nghe Lục Bảo nói xong, mấy vị giám khảo đang vây quanh bên cạnh nàng mắt lập tức sáng lên, tựa như vừa p·h·át hiện ra một lục địa mới vậy. “Đúng là vậy, dựa theo cường độ bảo vệ môi trường hiện nay của thành phố chúng ta thì tương lai quả thật không phải là không có khả năng p·h·át triển thành bộ dạng này.” "Đúng là con nít có sức tưởng tượng phong phú, chúng ta suy cho cùng vẫn có chút già rồi." “Đúng vậy, ai nói tương lai nhất định phải p·h·át triển thành thành phố khoa học kỹ thuật, nhất định phải p·h·át triển theo hướng khoa học kỹ thuật, chuyện tương lai ai mà nói trước được…” Mấy vị giám khảo vừa gật đầu vừa nói. Không thể không nói, lời giải thích vừa rồi của Lục Bảo đã mở ra cho sức tưởng tượng của họ một cánh cửa lớn đến một thế giới mới. Ai nói rằng thành phố tương lai chỉ có thể được tạo thành từ các loại khoa học kỹ thuật với những thành phố lơ lửng trên không, biết đâu sau này thật sự có thể biến thành tình cảnh thành phố mà Lục Bảo miêu tả trong tác phẩm điêu khắc thì sao?! "Chư vị giám khảo thấy sao về chuyện này, không biết các vị có cho rằng tác phẩm dự thi của tuyển thủ Tô Nhiên bị lạc đề không? Dù sao ta thì thấy là không, n·g·ư·ợ·c lại còn rất phù hợp với đề tài lần này của chúng ta.” Đúng lúc này, một vị giám khảo đứng ra hỏi. Nhưng nhìn bộ dạng tự tin của ông ta thì dù những giám khảo khác không t·r·ả lời thì ông ta vẫn có thể chắc chắn mấy vị này tuyệt đối sẽ thông qua tác phẩm dự thi này của Lục Bảo. Còn về họ, tuy mỗi người kỹ năng điêu khắc băng đều rất tinh xảo, nhưng do sức tưởng tượng quá hạn hẹp, dẫn đến việc sinh ra sự hạn chế rất lớn, suýt chút nữa đã trực tiếp loại bỏ một tác phẩm điêu khắc băng xuất sắc như vậy. “Ha ha... tác phẩm điêu khắc băng của tuyển thủ nhỏ Tô Nhiên miêu tả một bức tranh thành phố tương lai sinh động, làm sao có thể lạc đề được?” "Đúng vậy, về tác phẩm điêu khắc băng này của cô bé, từ ý tưởng toàn bộ tác phẩm đến kết cấu và kỹ thuật điêu khắc đều tuyệt đối hoàn mỹ không một tì vết, ta cho điểm tuyệt đối lần này." "Tuy chính giữa có xuất hiện một chút sai sót nhỏ nhưng sai sót đó đã tạo ra một vết rạn bị che đi rất tốt, cơ bản không thể nhìn ra gì, ta cũng cho điểm tuyệt đối." Nghe vậy, mấy vị giám khảo lần lượt bày tỏ ý kiến rồi nhanh chóng cầm bảng chấm điểm trong tay, cho tác phẩm điêu khắc băng của Lục Bảo điểm số cao. Sau đó, bọn họ đưa bảng chấm điểm từng người cho trọng tài ở phía sau. Những việc tiếp theo cơ bản không liên quan đến bọn họ nữa, chờ bên tổ trọng tài thống kê xong tất cả số điểm rồi tuyên bố thì sẽ có thể c·ô·ng bố kết quả trận đấu này. "Ấy… trọng tài, mời anh chờ một chút, lát nữa khi giới thiệu tác phẩm điêu khắc băng của các tuyển thủ này thì hãy hỏi cả về ý tưởng điêu khắc và lời giải thích của bọn họ rồi thêm vào bên cạnh phần giới thiệu tác phẩm." Ngay khi trọng tài chuẩn bị cầm bảng chấm điểm đi tập hợp thì một vị giám khảo đột nhiên gọi anh lại rồi nói thẳng. Trong những trận thi đấu điêu khắc băng trước, những tác phẩm điêu khắc băng xuất sắc cũng đều sẽ được tuyển ra và mang đến triển lãm ở sân thi đấu sau khi cuộc thi kết thúc. Và ông làm như vậy cũng là để phòng trường hợp những người dân bình thường đến tham quan cảm thấy tác phẩm của Lục Bảo bị lạc đề. Làm thêm phần giải thích này, vừa tiện cho việc thưởng thức, vừa có thể đưa ra lời giải thích rất tốt, quả là một biện p·h·áp hay. “Đúng đúng đúng, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, đừng đến lúc đó lại bị người khác xúi bẩy gây chuyện." "Đúng vậy, một tác phẩm điêu khắc băng tốt như của tuyển thủ Tô Nhiên thì không thể bị h·ủ·y ho·ạ·i chỉ trong chốc lát vì mấy chuyện xúi bẩy này được." "Cũng phải, những khán giả ngoài kia có lẽ cũng không ít người có sức tưởng tượng kém như chúng ta..." Nghe vậy, những giám khảo khác cũng phụ họa theo một câu, hiển nhiên là bọn họ đều đã nghĩ đến vấn đề này. "Được, không vấn đề!" Nghe vậy, vị trọng tài gật đầu rồi đáp lời. Sau này khi cuộc thi kết thúc, anh ta còn muốn đích thân đến phỏng vấn những tuyển thủ này. Xem ý tưởng điêu khắc băng của bọn họ là gì, đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong số những tác phẩm điêu khắc băng trong trận chung kết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận