Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 225: Không nói đêm nay cũng đừng nghĩ ngủ

Chương 225: Không nói đêm nay cũng đừng hòng ngủ Lâm Giai nhìn Tô Hàng, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay hắn, hít hà một hơi chua xót hỏi:
"Anh... anh thích nó không?"
Thấy nàng như sắp khóc, Tô Hàng chau mày.
"Đương nhiên là thích, sao em lại nghĩ anh không thích?"
"Em..."
Lâm Giai khựng lại, có chút bối rối nắm chặt hai tay.
"Vì chiếc đồng hồ Đường Nguyệt tặng anh nhìn có vẻ... tốt hơn."
"Chỉ vì thế mà em nghĩ rằng đồ của em tặng anh sẽ không thích sao?"
Tuy đã đoán được lý do, Tô Hàng vẫn ra vẻ bất đắc dĩ hỏi.
Nghĩ đến đây là quà mà vợ mình đã phải nhịn ăn nhịn tiêu mấy tháng, tiết kiệm tiền để mua cho mình.
Hắn không chỉ thích mà còn rất cảm động.
Dù món quà này có tiện nghi hay đắt tiền, nó vẫn đại diện cho tấm lòng của Lâm Giai.
Với Tô Hàng, tấm lòng đó mới là điều quan trọng nhất.
Thấy vẻ bất đắc dĩ của Tô Hàng, Lâm Giai càng thêm bối rối.
Khuôn mặt trắng trẻo ban đầu ửng lên một tầng đỏ.
Nàng há miệng, không biết phải nói gì.
Thấy vậy, Tô Hàng thở dài, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình.
"Lại đây."
"... "
Nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Tô Hàng một cái, Lâm Giai chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vừa ôm Lâm Giai vào lòng, Tô Hàng ngẫm nghĩ, rồi nhỏ giọng hỏi:
"Hôm nay có phải là em ăn dấm của Đường Nguyệt rồi không?"
Ban đầu hắn không định hỏi thẳng như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có một số vấn đề cần phải giải quyết sớm.
Càng để lâu, khúc mắc càng lớn.
Những tâm tư chôn giấu trong lòng bị Tô Hàng phơi bày ngay lập tức, khiến Lâm Giai từ thả lỏng cơ thể trở nên căng cứng ngay tức thì.
Nàng tựa đầu vào đầu gối, thân hình nhỏ nhắn lặng lẽ dịch sang một bên, không muốn cho Tô Hàng nhìn thấy ánh mắt mình.
"Không có... Không có mà."
Lâm Giai cố tỏ ra bình tĩnh nói thầm một câu, thân thể lại càng nép vào bên cạnh hơn.
Thấy nàng cố trốn tránh, Tô Hàng khẽ nheo mắt, hai tay vòng qua người nàng, trực tiếp kéo nàng lại, xoay người nàng đối diện với mình.
Trong phút chốc, Lâm Giai vốn muốn trốn tránh liền biến thành một con mèo con hoảng sợ.
"Em... em đi tắm!"
"Chờ chút đã."
Nàng vừa định trượt khỏi vòng tay, liền bị Tô Hàng giữ lại.
Bịch!
Thân hình nhỏ nhắn mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào lồng ngực Tô Hàng.
Nàng bối rối liếc nhìn Tô Hàng một cái, vội vàng cúi gằm mặt xuống.
"Em không có, anh đừng có mà nói bậy..."
Nàng sốt ruột giải thích.
Nhưng lời giải thích ấy lại giống như một hành động 'không đánh mà khai'.
"Vì sao lại ăn dấm của Đường Nguyệt?"
Tô Hàng không để ý tới lời giải thích của nàng mà tiếp tục truy vấn.
Nghe vậy, thân thể Lâm Giai lại một lần nữa cứng đờ.
Nàng khẽ nhíu mày, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe thấy.
"Em đã nói là không có mà..."
"Em nghĩ mình lừa được anh à?"
Tô Hàng nhướn mày, rồi ghé sát tai Lâm Giai.
"Nếu không ngoan ngoãn nói thật, đêm nay đừng hòng ngủ."
Bịch!
Một câu nói đơn giản đã khiến Lâm Giai đỏ bừng mặt, hai má nóng ran.
Cảm nhận lồng ngực mình đang loạn nhịp điên cuồng, nàng cẩn thận che ngực lại, như thể sợ Tô Hàng nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Thấy thế, Tô Hàng khẽ cười.
"Sao thế? Vẫn không muốn nói sao?"
"Em..."
Lâm Giai nhẹ cắn môi, dù không quá tin câu nói "đêm nay đừng hòng ngủ", nàng cũng không dám đánh cược.
Đừng nói là một đêm không ngủ.
Nửa đêm thôi là đã tê liệt rồi...
Nghĩ đến đây, nhiệt độ trên mặt nàng lại một lần nữa tăng cao.
Nàng cố hít một hơi thật sâu để tỉnh táo lại, hai bàn tay nhỏ nhắn có chút run rẩy nắm chặt lấy vạt áo của Tô Hàng.
"Em nói."
Lâm Giai khẽ nói, rồi nhíu mày ngay sau đó.
"Em chỉ là... nghe Chu Phàm nói, Đường Nguyệt sau khi về nước đã không tìm ai mà lại đến tìm anh đầu tiên..."
"Sau đó em lại thấy ảnh chụp của hai người, thấy Đường Nguyệt thân thiết với anh thế nào, rồi cả hai... cả hai lại còn đứng sát nhau như thế."
"Với cả, việc anh thích đồng hồ, cô ấy lại biết rõ như vậy... Cô ấy chọn kiểu dáng cũng rất hợp với anh nữa."
Vì đã quyết định nói, Lâm Giai dứt khoát tuôn hết những khó chịu trong lòng ra.
Sợ Tô Hàng cảm thấy mình quá ghen tuông, nàng khẽ cắn môi rồi nói tiếp: "Em... em chỉ là trong lòng có chút khó chịu thôi chứ không có ghen. "
"Em biết, hai người chỉ là bạn tốt của nhau thôi, Đường Nguyệt không có ý gì với anh hết."
"Em không muốn vì những chuyện này mà nghi ngờ lung tung, nhưng... nhưng em không kìm được."
Đến đây, dường như sợ Tô Hàng bỏ đi, hai bàn tay nhỏ bé của nàng đột ngột nắm chặt.
Đầu nàng vùi vào trước ngực Tô Hàng.
Lâm Giai nghe rõ tiếng tim đập dồn dập vì bối rối của mình, và cả sống mũi lại cay cay.
"Anh đừng giận... sau này em sẽ không suy đoán chuyện của hai người nữa."
"Em thật sự đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi, không còn cảm thấy khó chịu nữa đâu..."
"... "
Nghe Lâm Giai xin lỗi, ánh mắt Tô Hàng trở nên trầm xuống.
Hắn chợt cảm thấy tức giận.
Không phải vì Lâm Giai ghen tuông, mà là vì nàng lại phải xin lỗi mình chỉ vì chuyện này.
Trong sự tức giận, có cả sự đau lòng.
Lâm Giai đã quá cẩn trọng, quá nhường nhịn trong mối quan hệ này.
"Anh không giận, và anh cũng không giận vì chuyện này đâu."
Tô Hàng trầm giọng nói rồi nâng mặt Lâm Giai lên để nàng nhìn mình.
"Nếu như anh gặp tình huống như em, anh cũng sẽ thấy khó chịu và sẽ ghen thôi."
Nói rồi, Tô Hàng khẽ nheo mắt.
"Vậy nên điều em cần làm nhất là hãy nói cho anh biết những suy nghĩ đó."
"Có thể anh sẽ nói những lời giải thích sáo rỗng như anh với Đường Nguyệt tuyệt đối không có gì ngoài tình bạn."
"Nhưng nếu anh đã nói như thế, thì chắc chắn đó là sự thật."
"Còn chuyện ảnh chụp thì em biết anh lúc đó đứng như thế nào mà."
"Về chuyện Chu Phàm nói..."
Nói đến đây, Tô Hàng chợt im lặng.
Thực tình thì Chu Phàm là nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện.
Nếu không có những lời nói nhảm đó của hắn thì chắc chắn Lâm Giai đã không nghĩ nhiều như vậy rồi.
"Lời Chu Phàm nói, em cứ xem như hắn đang xả hơi đi."
"Thằng cha đó đầu óc có khi không bình thường, mà hắn nói chuyện nhiều lúc không qua não nữa."
"Nói thẳng ra thì chính là EQ thấp đấy."
Đối mặt với bạn tốt, Tô Hàng không ngần ngại chửi thẳng.
"Phụt..."
Nghe vậy, Lâm Giai đột nhiên bật cười.
Đôi mắt phảng phất nét ửng đỏ cũng cong thành hai vành trăng lưỡi liềm.
Thấy vậy, Tô Hàng biết nút thắt trong lòng nàng đã được tháo gỡ.
"Tóm lại là sau này có chuyện gì, em phải nói cho anh biết ngay nhé."
Tô Hàng nói rồi ấn đầu Lâm Giai vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm phía trước, Lâm Giai mỉm môi, ngọt ngào gật đầu.
"Sau này chắc chắn em sẽ nói cho anh ngay."
"Vậy mới ngoan."
Tô Hàng cười xoa đầu Lâm Giai, nhìn thân hình nhỏ bé trong ngực, khóe môi nhếch lên.
Ôm chặt nàng hơn, hắn nhỏ giọng cười nói:
"Bây giờ, có phải nên tặng cho anh một món "quà" khác không?"
Nghe vậy, Lâm Giai hơi ngẩn người rồi nhanh chóng hồi phục lại.
Một giây sau, nàng đang vùi mặt vào người Tô Hàng khẽ gật đầu.
"Ừm, được thôi ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận