Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 444: Đáng tiếc không phải nữ hài. . .

Chương 444: Đáng tiếc không phải là con gái…
Một ngày trước đó, Đại Bảo, Tứ Bảo và Ngũ Bảo lại lần nữa bị đánh thức dậy sớm. Trong mơ màng, ba tên nhóc tì đi theo ba ba xuống lầu. Cảm nhận được hơi lạnh ma pháp dưới lầu, chúng đồng thời lạnh đến run rẩy, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh. Sau khi khởi động làm nóng người xong, ba tên nhóc tì tiếp tục đứng tấn. Những ngày tiếp theo, bọn chúng đều tập trung vào việc đứng tấn. Đối với chúng mà nói, loại huấn luyện này quá đỗi nhàm chán. Nhưng ba tên nhóc tì vẫn cố gắng chịu đựng. Thậm chí khi mông ngã xuống đất, bọn chúng cũng không hề từ bỏ. Sau khi khóc lóc, bọn chúng lại tiếp tục luyện tập. Tuy nhiên, thực tế chứng minh khổ luyện là có hiệu quả. Sau mấy ngày huấn luyện, thời gian đứng tấn của ba tên nhóc tì đã dần tăng lên. Đến ngày chủ nhật, Tô Hàng cho phép chúng ngủ một giấc thỏa thích. Dù là nói ngủ thỏa thích, nhưng buổi sáng bảy giờ, bọn trẻ vẫn đúng giờ rời giường. Có điều lần này, cả sáu nhóc tì đều cùng nhau rời giường. Sau khi thu dọn đồ đạc đơn giản, Tô Hàng lại dẫn Đại Bảo, Tứ Bảo và Ngũ Bảo xuống lầu để huấn luyện. Còn Lâm Giai thì dẫn Nhị Bảo và các chị em chơi những trò khác vào buổi chiều…
Trên quảng trường nhỏ. Vì thời gian không còn sớm, người qua lại đã đông hơn. Sau khi đi dạo quanh quảng trường vài vòng, cuối cùng Tô Hàng cũng tìm được một chỗ tương đối vắng, để dẫn Đại Bảo bọn trẻ vào tập luyện.
“Đang làm cái gì vậy?”
“Hình như là, giống kiểu 630... Đang đứng tấn phải không?”
“Mấy đứa bé còn nhỏ vậy mà đã phải đứng tấn à?”
“Bậc phụ huynh này nghĩ gì vậy...”
“Đúng đấy. Bọn trẻ còn nhỏ đã học võ thuật, khổ quá.”
Chú ý đến ba đứa trẻ đang miệt mài tập luyện, ngã lên ngã xuống ở góc khuất, những người qua đường không ngừng bàn tán. Nhất là mấy bà bác đi chợ ngang qua, nhìn mấy đứa trẻ đáng yêu như thế lại phải khổ sở luyện tập, ai nấy đều thấy xót xa.
Một người ở tầng trên nhà Tô Hàng nhận ra Tô Hàng và ba đứa nhỏ, không nhịn được liền tiến đến hỏi.
“Tô tiên sinh…”
“Thúy dì?”
Quay đầu nhìn người hàng xóm ở tầng trên mà ngày thường cơ bản không mấy khi nói chuyện, Tô Hàng nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
“Anh đây là, đang dẫn mấy đứa nhỏ luyện võ thuật à?”
Thúy dì vừa nói xong liền nhìn ba đứa nhóc mặt mũi đỏ bừng, đang thở hồng hộc.
“Đang luyện võ thôi ạ.”
Gật gật đầu, Tô Hàng không giải thích nhiều. Thúy dì lại đau lòng tiến lên một bước, nhìn ba đứa nhỏ, nói: “Lạnh đến mặt mày đỏ hết cả lên rồi kìa.” Càng nhìn càng thấy đau lòng. Nhìn một chút liền nhớ đến cháu trai mình. Cảm giác đau lòng này như thể đứa trẻ đang tập luyện kia chính là cháu trai của mình.
“Tô tiên sinh, bọn nhỏ còn bé vậy đã cho chúng luyện võ à?”
“Vâng, là do chúng tự muốn học ạ.”
Đối mặt với ánh mắt đau lòng của Thúy dì, Tô Hàng bất đắc dĩ gật đầu. Nhìn vẻ mặt của Thúy dì, anh có cảm giác như mình đang ngược đãi con mình vậy.
“Tự mình muốn học sao?”
Ngạc nhiên lặp lại một câu, Thúy dì khó tin nhìn về phía Đại Bảo bọn nhỏ. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của Đại Bảo, bà khó tin hỏi: “Sao các cháu lại muốn học võ thuật thế?” Đứa cháu trai nhà bà đã gần năm tuổi rồi, bảo học cái gì cũng không chịu, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện chơi bời. Hôm trước nó bảo thích đàn piano nên bà mới cho nó đi học lớp đàn. Ai ngờ đàn vừa mua về thì thằng bé đã không thèm học nữa. Bảo gì nó cũng không học, đánh cũng không ăn thua. Nhìn lại mấy đứa trẻ này, lại chủ động xin học võ thuật? Hơn nữa lại còn là trẻ con? Quả thực quá khó tin.
“Là chúng cháu tự muốn học!”
Đại Bảo gật đầu, sau đó lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vui vẻ nói: “Học giỏi rồi, có thể bảo vệ được các em.”
“Ôi ~ con bé này sao mà hiểu chuyện thế!”
Nghe Đại Bảo nói vậy, Thúy dì vô cùng yêu thích liền ôm chầm lấy đứa trẻ. Đối mặt với cái ôm xa lạ, cơ thể nhỏ bé của Đại Bảo trong nháy mắt cứng đờ, không dám động đậy. Thấy thế, Tô Hàng ho nhẹ một tiếng, vội vàng giải vây cho con.
“Thúy dì, nếu không có việc gì thì cháu dẫn bọn chúng đi luyện tập tiếp ạ?”
“Được được được.” Gật gật đầu đứng dậy, Thúy dì vội vàng lùi lại một bước, ánh mắt vẫn yêu thích nhìn Đại Bảo. Trong đầu bà thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ. Nếu như cháu trai mình là một cô bé, bà nhất định sẽ tác hợp cho nó và Đại Bảo thành đôi từ bé. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện như thế này thì quá đỗi đáng yêu.
“Các cháu cứ luyện tập, Thúy dì đi trước đây.” Thân thiết vẫy vẫy tay với ba đứa nhóc, rồi nói với Tô Hàng một tiếng, Thúy dì liền xách đồ ăn quay người rời đi. Không có Thúy dì quấy rầy, ba đứa nhóc lại hứng thú tập luyện trở lại. Ngay lúc bọn chúng tập luyện được gần xong, Ngô Thụy Hâm cùng Ngô Bỉnh Phi và một cô gái trẻ đi đến, từ từ đi về phía này. Chú ý đến Tô Hàng, Ngô Thụy Hâm lập tức dẫn con trai tiến lên chào hỏi. Nghe thấy giọng Ngô Thụy Hâm, Tô Hàng bảo Đại Bảo bọn trẻ dừng lại, trên mặt nở một nụ cười nhạt.
“Ngô tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
“Ai, dạo này bận quá.”
Bất đắc dĩ lắc đầu, Ngô Thụy Hâm chỉ người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Ngô Bỉnh Phi, cười nói: “Vẫn chưa giới thiệu với cậu nhỉ, đây là vị hôn thê của Tiểu Phi, Ninh Thanh.”
“Tiểu Thanh, vị này chính là Tô Hàng, Tô tiên sinh mà trước kia tôi từng nhắc đến, chào hỏi đi.”
“Tô tiên sinh chào anh ạ.”
Nghe Ngô Thụy Hâm nói vậy, Ninh Thanh liền vội vàng chào hỏi. Thấy vậy, Tô Hàng gật gật đầu. Ninh Thanh này trông có vẻ là người rất dịu dàng. Cô mặc một bộ đồ màu trắng nhạt. Khuôn mặt và ánh mắt đều ôn hòa. Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng. Với tính cách này, đi với người nho nhã như Ngô Bỉnh Phi, ngược lại khá phù hợp.
“Ngô tiên sinh, hôm nay anh không đến triển lãm của lão Diêu sao?” Tô Hàng thấy Ngô Thụy Hâm xuất hiện ở đây liền hiếu kỳ hỏi. Nghe vậy, Ngô Thụy Hâm cười khổ lắc đầu nói: “Đừng nhắc nữa, dạo này công ty có chút việc bận, rất nhiều thứ phải làm. Có muốn đi cũng không có thời gian.”
“Vậy thì tiếc quá.”
Tô Hàng lịch sự nói một câu tiếc nuối, rồi sau đó bảo Đại Bảo bọn trẻ chào hỏi Ngô Thụy Hâm. Ba đứa trẻ, dưới sự giúp đỡ của ba ba, lễ phép cúi chào. Thấy mấy đứa trẻ đáng yêu như vậy, trong mắt Ngô Thụy Hâm lập tức hiện lên vẻ ngưỡng mộ. Ông rất muốn có một đứa cháu trai hoặc cháu gái. Mà con trai của ông, lớn tuổi như vậy rồi, mới có vị hôn thê. Tuy nhiên…Chắc cũng sẽ không lâu nữa đâu. Nghĩ vậy, sắc mặt Ngô Thụy Hâm lập tức tươi tỉnh hơn một chút.
“Ba à, thời gian không còn kịp nữa rồi.”
Thấy ba mình thất thần, Ngô Bỉnh Phi vội vàng nhắc nhở.
“Được rồi.”
Gật gật đầu, Ngô Thụy Hâm cười nhìn Tô Hàng: “Tô tiên sinh, vậy tôi đi trước nhé.”
“Nếu như cậu đến xem triển lãm của lão Diêu thì giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến ông ấy nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Vui vẻ đồng ý, Tô Hàng nhìn bóng lưng Ngô Thụy Hâm, lông mày cau lại. Vừa rồi khi nhìn lướt qua, anh luôn có cảm giác…
“Ba ba!”
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đột nhiên nắm lấy tay anh.
“Hả?”
Cúi đầu nhìn Ngũ Bảo đang nắm tay mình, Tô Hàng giãn mày, cười nhạt nói: “Sao vậy?”
“Triển lãm là cái gì vậy?”
Cô bé nháy mắt, ngây thơ hỏi. Nghĩ một chút, Tô Hàng nheo mắt cười nói: “Hôm nay các con sẽ biết thôi. Vì ăn sáng xong ba ba sẽ dẫn các con đi xem triển lãm.”
“Còn bây giờ, chúng ta về nhà ăn cơm trước nhé.”
Nói xong, Tô Hàng ngược lại nắm chặt bàn tay nhỏ của Ngũ Bảo. Biết sắp được đi xem triển lãm, ba đứa trẻ vì tò mò nên bước chân liền tăng nhanh. Chúng muốn nhanh ăn cơm xong, rồi cùng ba ba đi xem triển lãm! Đến cả Ngũ Bảo thường ngày không thích ăn sáng cũng tăng tốc độ về nhà. Nhìn ba đứa nhỏ hiếm khi nào tích cực như vậy, Tô Hàng bật cười, tìm đến người vợ đang dẫn Nhị Bảo và các chị em chơi, rồi nhanh chóng quay về trang viên. Tuy rằng triển lãm lần này, đám nhóc này sẽ không hiểu hết. Nhưng dẫn chúng đi xem một chút, chắc là cũng giúp chúng học được chút gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận