Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 171: Thần bí bạn gái, phương nào Thần Thánh?

"Chương 171: Bạn gái thần bí, là thần thánh phương nào? Ở chung bốn năm, giữa chúng ta đã là mối quan hệ huynh đệ."
"Tô Hàng, dạo này cậu chạy đi đâu vậy? Lâu lắm không thấy mặt? Lần trước hẹn cậu liên hoan mà cậu cũng không có thời gian." Một người trong số họ hỏi, hai người còn lại thì mắt oán trách nhìn Tô Hàng.
"Đây không phải đang thực tập đó sao." Nói xong, Tô Hàng cười nhạt. Bốn người bọn họ trong ký túc xá, từ trước đến giờ ở chung rất tốt. Bốn năm đại học, cơ bản không hề cãi nhau. Thỉnh thoảng gặp chút mâu thuẫn nhỏ, cũng nhanh chóng hóa giải được. Vì mấy người đều không phải kiểu người so đo, nên ở chung bắt đầu dễ chịu hơn nhiều.
Trong đó có người đeo kính gọng đen, tóc tai bù xù là Tống Mâu đẩy kính mắt, lúng búng nói: "Cậu còn có chút việc sao. Cậu định dọn ra ngoài ở luôn, không về nữa à?"
"Đúng đó, cậu không định về nữa hả?" Mạnh Tỳ gần đây vừa chuyển về ký túc xá, vì công việc thực tập nên không thể không nhuộm mái tóc vàng chóe thành màu đen, mặt đầy phiền muộn. Cậu ta với Tô Hàng có quan hệ tốt nhất. Gần đây chuyển về ký túc xá, phát hiện Tô Hàng không ở lại, cả người đều ỉu xìu thấy rõ. Chơi game chung, nói chuyện phiếm vớ vẩn cũng chẳng có. Cảm giác đó thật sự là một ngày dài như một năm. Nếu không phải còn công việc thực tập cần làm, cậu ta chán chết rồi.
"Không về, giờ mình ở bên ngoài rồi." Tô Hàng lắc đầu.
Ngồi bên tay trái hắn, hơi mập Trần Kế Ba khụ khụ, cười thầm: "Tô Hàng, nói thật đi, có phải tìm được bạn gái rồi nên mới ra ngoài ở không?" Nói Tô Hàng một mình ra ngoài ở? Hắn tuyệt đối không tin.
"Cũng có thể nói vậy." Nghĩ đến Lâm Giai, Tô Hàng cười rồi nói ngay: "Với cả tốt nghiệp xong liền chuẩn bị kết hôn."
"Má nó? ?" Nghe nói vậy, ba người bạn cùng phòng đồng loạt kinh ngạc. Trợn tròn mắt nhìn Tô Hàng, Tống Mâu khó tin nói: "Tô Hàng, cậu nói thật á?"
"Chuyện này tao nói đùa làm gì?" Tô Hàng đảo mắt. Sững sờ, Mạnh Tỳ quay sang nhìn Trần Kế Ba: "Này, sóng tử, bóp tao một cái, tao nghi mình đang mơ."
"Ít thôi." Liếc Mạnh Tỳ một cái, Trần Kế Ba nhíu mày nhìn Tô Hàng đang cười ha hả, nghiêm túc hỏi: "Huynh đệ, nghiêm túc đó hả? Thật sự tốt nghiệp xong là kết hôn?"
"Đúng vậy đó huynh đệ, sao vậy? Sao lại sớm vậy đã chui vào mồ chôn hôn nhân?" Tống Mâu vẫn còn kinh ngạc.
"Xía." Trả lời hắn một câu, Tô Hàng khinh bỉ nói: "Tao kết hôn, đó là bước vào t·h·iên đường, cái gì mà mồ mả."
"T·h·iên đường?" Mạnh Tỳ nhướn mày, ngớ ngẩn nói: "Tao chỉ nghe nói hôn nhân là mồ chôn tình yêu, chứ có nghe hôn nhân là t·h·iên đường tình yêu bao giờ đâu."
"Đó là do các người chưa gặp đúng người." Tô Hàng nói xong, khóe miệng đắc ý nhếch lên. Kết hôn với người đáng yêu như Lâm lão sư, sao có thể là chui vào mồ chôn được chứ? Đùa chắc!
Ba người nhìn vẻ mặt hạnh phúc quá thể của Tô Hàng, lại một lần nữa cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Bốn năm mọi người ở chung, Tô Hàng là người thế nào, có thể nói là tương đối rõ ràng. Lão luyện, tỉnh táo, trừ với phụ huynh ra thì có phần máu lạnh. Vì bốn năm đại học này, có bao nhiêu học tỷ học muội chân tình dâng tặng, cuối cùng đều bị hắn phũ phàng từ chối. Không phải nói Tô Hàng chưa từng yêu đương. Chỉ là trước kia các bạn gái của hắn đều không có ý định tiến đến hôn nhân.
Giờ mà thấy Tô Hàng lộ ra dáng vẻ dịu dàng mỉm cười thế này, bọn họ còn chưa từng thấy qua luôn đó. Mặt Trời chắc mọc đằng tây rồi! Bạn gái thần bí này, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà có thể khiến cho Tô Hàng, cái cây sắt nghìn năm, trong thời gian ngắn ngủi đã nở hoa!
"Huynh đệ..." Đưa tay vỗ vỗ vai Tô Hàng, Mạnh Tỳ nhất thời nghẹn lời.
Liếc hắn một cái, Tô Hàng khó hiểu: "Sao vậy?"
"Cũng không có gì..." Trong lòng có chút rối bời, Mạnh Tỳ cau mày nói: "Chỉ là...chuyện cậu muốn kết hôn, là đã suy nghĩ thật kỹ chưa đấy?"
"Hả?" Nghe vậy, Tô Hàng ngẩn ra. Một giây sau, hắn liền bật cười.
Hiểu rồi. Mạnh Tỳ lo sợ mình nhất thời mê muội mà tự nhiên có ý nghĩ muốn kết hôn đây mà. Biết ba người bạn cùng phòng lo cho mình, Tô Hàng lắc đầu nói: "Chuyện này mấy cậu yên tâm đi, tao muốn cùng cô ấy kết hôn, tuyệt đối là đã suy nghĩ chín chắn."
"Bọn tao đều đối với đối phương thật lòng, tuyệt đối không phải đùa giỡn."
"..." Nghe vậy, ba người ánh mắt khẽ giật mình, sau đó như suy tư gật đầu.
Đúng lúc này, Trần Kế Ba giơ tay, vỗ vai Tô Hàng.
"Huynh đệ, chúc mừng cậu tìm được chân ái, khi nào kết hôn nhớ gửi thiệp cho bọn tao, bọn tao nhất định sẽ đi!"
"Không sai, có xin nghỉ phép cũng phải đi." Mạnh Tỳ mặt khẳng khái.
Tống Mâu cũng cười gật gật đầu, ra dáng chúc phúc. Vì Tô Hàng đã nói là cân nhắc nghiêm túc rồi, cả hai cũng đều là thật lòng, bọn họ cũng không cần lo lắng nữa.
Nghe ba người bạn cùng phòng nói, trong lòng Tô Hàng ấm áp dễ chịu, bật cười. "Được, đến khi kết hôn sẽ gửi thiệp cho mấy cậu."
Cười hì hì, Mạnh Tỳ lại xáp lại gần Tô Hàng, nhỏ giọng nói: "Nói đến, bạn gái của Tô Hàng là ai thế? Cùng lớp mình hả? Hay là lớp khác?"
Tô Hàng cười cười, vừa muốn qua loa cho xong thì hai vị lão sư đi vào lớp, một trước một sau. "Tập trung lại, ai về chỗ nấy ngồi ngay ngắn." Một vị lão sư vừa nói vừa đưa xấp giấy trên tay, đặt trên bục giảng.
Các bạn học vốn còn đang nói chuyện phiếm, đều nhao nhao về lại vị trí của mình. Bên cạnh Tô Hàng, lập tức cũng không còn ai.
Liếc nhìn hai vị lão sư, Tô Hàng khẽ cười. Đúng là đến vừa kịp lúc.
Trong sự theo dõi của mọi người, một vị lão sư trong đó ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nói.
"Lớp trưởng chắc đã nhắn tin trong nhóm rồi đúng không? Hai tuần nữa, chúng ta sẽ tiến hành buổi báo cáo đề cương."
"Hôm nay gọi các bạn đến đây, thứ nhất là giúp các bạn chọn giảng viên hướng dẫn, thứ hai là nói về vấn đề làm luận văn tốt nghiệp." Lão sư vừa nói vừa gật đầu với lớp trưởng Dương Mạn Đồng đang đứng một bên.
Dương Mạn Đồng vội đi lên trước, nhận lấy giấy từ lão sư đưa cho.
Một lần nữa nhìn về phía Tô Hàng và những người khác, lão sư tiếp tục nói: "Đây là phương thức liên lạc của các giảng viên hướng dẫn mà các bạn có thể chọn, mọi người tự liên hệ, nhanh chóng chọn giảng viên hướng dẫn cho mình rồi báo lại với lớp trưởng."
"Còn về hình thức văn bản báo cáo đề cương, đều sẽ gửi đến nhóm của các bạn, tài liệu hướng dẫn về hình thức cũng sẽ được gửi kèm theo..."
Lão sư trên bục giảng bắt đầu nói từng vấn đề.
Leng keng! Đúng lúc Tô Hàng đang chăm chú lắng nghe thì điện thoại trong nhóm Wechat đột nhiên reo lên. Hắn mở lên xem thử, phát hiện lớp trưởng đã chụp ảnh gửi trong nhóm tờ giấy ghi tất cả thông tin liên lạc của các giảng viên hướng dẫn. Sau đó, Dương Mạn Đồng lại gửi thêm một dòng bổ sung.
Dương Mạn Đồng: Mọi người nhanh chân lên nhé, hai lớp khác cũng cùng mình chọn giảng viên giống nhau. Ai chọn xong rồi thì liên hệ giảng viên liền, để tránh bị người khác chọn hết.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong lớp nhất thời nháo nhào bắt đầu tìm kiếm giảng viên hướng dẫn mình muốn chọn. Dù sao thì năm nào cũng sẽ có vài người xui xẻo vì chậm chân mà đến khi liên hệ được giảng viên mình muốn chọn thì người đó đã hết chỉ tiêu rồi.
Nhưng trước đó, bọn họ đều không để tâm mấy về vấn đề giảng viên. Vì vậy giờ chỉ có thể nhìn danh sách các thầy cô quen thuộc rồi hồi tưởng lại xem ai có dạy mình trước đó mà lựa chọn. Chỉ có Tô Hàng là vừa nhìn liền khoanh ngay cái tên Lâm Giai. Khóe miệng nhếch lên, hắn nhanh chóng gõ một dòng lên màn hình điện thoại, gửi đến nhóm Wechat của lớp.
Tô Hàng: Tôi chọn Lâm Giai Lâ·m đ·ạo sư, đã liên hệ Lâ·m đ·ạo sư x·á·c nhận rõ ràng..
Bạn cần đăng nhập để bình luận