Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 462: Muốn ba ba cho Tiểu Yên chải bím tóc nhỏ

Chương 462: Muốn ba ba cho Tiểu Yên chải bím tóc nhỏ Mua sắm xong xuôi, khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, hắn lại mua thêm bốn cái bờm tóc hình nai con mà hắn ưng ý, chuẩn bị mang về tặng cho bốn cô bé. Đến lúc mua hết mọi thứ và quay trở lại thì đã sáu giờ. Tô Hàng về tới khách sạn, sáu đứa nhỏ vẫn còn chưa tỉnh. Nhận lấy đồ đạc, Lâm Giai vội vàng giúp Tô Hàng cởi áo khoác, áp bàn tay ấm áp của mình lên mặt hắn.
"Vất vả rồi."
"Chút này thì tính là gì."
Cười nắm ngược tay Lâm Giai, Tô Hàng dang hai tay ra, ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực.
Cảm nhận được hơi lạnh từ người Tô Hàng, Lâm Giai đau lòng lên tiếng: "Hai tiếng, với lại bên ngoài giờ này âm hơn hai mươi độ rồi."
"Lão công ta thể trạng tốt, không sao đâu."
Cười xoa xoa gương mặt ấm áp của Lâm Giai, Tô Hàng nhẹ giọng nói: "Nhân lúc bọn chúng còn chưa thức dậy, tranh thủ thời gian bỏ quà vào túi."
"Được."
Luyến tiếc buông vòng ôm ra, Lâm Giai bắt đầu phụ giúp bỏ quà vào túi. Đang bỏ được một nửa, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Quà Giáng Sinh của ngươi, về nhà sẽ cho ngươi bù ~"
"Hả? Muốn bù cho ta quà Giáng Sinh gì?"
Cười xoa mũi Lâm Giai, Tô Hàng thấp giọng hỏi.
Nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, Lâm Giai mặt ửng hồng nói: "Lúc này vẫn chưa nghĩ ra, để ta suy nghĩ thật kỹ lại đã."
"Được thôi, không vấn đề gì."
Vui vẻ gật đầu, Tô Hàng vội hỏi tiếp: "Vậy còn ngươi, muốn quà Giáng Sinh gì?"
"Ta á?"
Nhẹ nhàng cắn môi, Lâm Giai cong môi cười nói: "Ta muốn cùng Tiểu Yên quà Giáng Sinh~"
"Hả?"
Nghe vậy, Tô Hàng ngạc nhiên nhíu mày.
Cùng con gái quà tặng?
Hắn đột nhiên càng tò mò muốn biết Ngũ Bảo muốn quà gì.
"Vậy Ngũ Bảo muốn quà Giáng Sinh gì?"
Mượn chủ đề này, Tô Hàng thuận thế hỏi thăm.
Nhưng Lâm Giai lập tức phản ứng lại, cười lắc đầu nói: "Tiểu Yên bảo nàng muốn tự mình nói cho ngươi biết, không cho ta nói."
"Thế này à..."
Như có điều suy nghĩ lẩm bẩm một câu, Tô Hàng cười gật đầu: "Được, vậy đến lúc đó ta nhất định phải cẩn thận nghe."
"Con gái ta và lão bà của ta đều muốn, rốt cuộc là quà gì đây!"
"Ngươi tuyệt đối sẽ không đoán ra đâu."
Bí ẩn cười một tiếng, Lâm Giai không nói thêm lời.
Đến khi hai người bận rộn gần xong, vừa định ngồi nghỉ, Đại Bảo xoay người, mơ màng mở mắt ra. Đứa bé vừa tỉnh dậy, vẫn còn trong trạng thái mơ hồ. Xoa xoa mắt, nó chậm rãi ngồi dậy, sau đó từ từ vươn vai một cái. "Huấn... luyện..." "Ngô... Không thể đến trễ..."
Trong miệng lẩm bẩm hai câu, người của nó lại ngả người ra phía sau. Lại một lần nữa nằm xuống giường. Tay nhỏ sờ soạng bên cạnh, khi chạm vào khuôn mặt mềm mại của Lục Bảo, miệng của nó nở một nụ cười mãn nguyện.
"Em gái ngoan ngoãn, ngủ ngoan nha..."
Vỗ nhẹ lưng Lục Bảo, Đại Bảo lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Được các em dựa vào với hơi ấm áp, khiến cho cơn buồn ngủ của nó lại ập tới.
Nhìn phản ứng của con trai, Tô Hàng và Lâm Giai có chút dở khóc dở cười.
Đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay Tô Hàng, Lâm Giai đau lòng nói: "Hay là ngươi có thể nới lỏng việc quản thúc một chút không? Đại Bảo hơi quá khích rồi đấy."
"Đây là thói quen tốt."
Khẽ nhếch môi, Tô Hàng cười lắc đầu: "Lão công ta quản đủ."
"Hừ... Lúc trước cũng không thấy ngươi mỗi sáng sớm đều luyện tập."
Lâm bẩm một câu, Lâm Giai đau lòng một lần nữa nhìn Đại Bảo đang ngủ ngáy o o.
Nghe vậy, Tô Hàng có chút xấu hổ quay đầu đi.
Bản lĩnh của mình là do hệ thống ban cho, đương nhiên không cần luyện tập.
Nhưng bọn Đại Bảo, nếu không luyện như vậy thì căn bản không có giá trị luyện tiếp.
Vì con trai và con gái có thể luyện thành, bản thân mình là cha cũng chỉ có thể hạ quyết tâm thôi.
"Thôi được rồi, trước tiên kêu chúng dậy đi."
Liếc nhìn thời gian, Tô Hàng đổi chủ đề: "Ngủ tiếp, chiều nay chúng còn không biết mấy giờ mới ngủ."
"Đúng thật."
Gật đầu, Lâm Giai vội đi đến bên giường.
Sáu đứa nhỏ xếp thành hàng, đang nằm ngáy o o trên hai chiếc giường lớn.
Bởi vì từ nhỏ ngủ chung với nhau, bọn chúng đã thành thói quen rúc vào nhau.
Giữa mấy đứa, có đứa thì nắm tay, có đứa thì gác chân lên nhau.
Có vài tư thế nhìn có vẻ rất khó chịu, nhưng chúng lại ngủ một cách ngon lành.
"Dậy đi, ông già Noel mang quà đến rồi."
Nhẹ nhàng lay người từng đứa một, Lâm Giai nhẹ nhàng nói.
Vốn nàng nghĩ mấy đứa nhỏ sẽ quơ quào một lúc, rồi từ từ bò dậy.
Ai ngờ, vừa nghe thấy bốn chữ "Ông già Noel" xong, bọn nhỏ gần như ngay lập tức bật dậy từ trên giường. Mơ màng đứng dậy, sáu đứa nhỏ đồng loạt xoay người, cùng nhau vươn tay nhỏ, sờ soạng về phía bít tất của mình. Chỉ có Ngũ Bảo là cọ cọ người vào bên giường, lim dim mắt, bắt đầu tìm kiếm ba ba. Nhìn thấy ba ba, con bé chống tay nhỏ lên giường rồi đứng dậy, sau đó lảo đảo đi về phía ba ba. Đúng lúc Tô Hàng tò mò muốn biết con bé định làm gì, thì Ngũ Bảo đặt mông ngồi xuống trước mặt hắn. Ngay lập tức, con bé cúi đầu, giọng nói mềm mại từ phía trước truyền tới: "Ba ba, chải bím tóc nhỏ."
"Hả?"
Kinh ngạc nhìn con bé trước mặt, Tô Hàng nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Thấy ba ba không có phản ứng gì, Ngũ Bảo xoay xoay mông, cọ cọ rồi xoay người lại. Môi nhỏ mũm mĩm hồng hồng hơi bĩu ra, con bé cầm bím tóc nhỏ lộn xộn của mình lên, bi bô nói: "Quà, muốn cho ba ba chải bím tóc nhỏ cho Tiểu Yên."
Vốn là một đứa bé dễ xấu hổ, có lẽ do lúc này còn đang mơ màng nên lại bắt đầu nũng nịu.
Nhìn con gái với vẻ mềm mại đáng yêu này, Tô Hàng chỉ cảm thấy tim mình như bị đả kích mạnh.
Quá đáng yêu rồi… Con gái cưng của mình sao lại có thể đáng yêu đến vậy chứ!
Dù mình không biết chải bím tóc nhỏ.
Nhưng chỉ cần là yêu cầu của con gái, nhất định phải đáp ứng!
Thuận tay xoa khuôn mặt mềm mại của Ngũ Bảo, Tô Hàng thỏa mãn thở dài một tiếng, giọng nói nhu hòa: "Ba ba đi lấy lược cho con nhé."
"Dạ…"
Mơ hồ gật gật đầu, Ngũ Bảo cọ cọ sang một bên, bắt đầu ngoan ngoãn chờ đợi.
Nghĩ lại dáng vẻ đáng yêu của con gái vừa rồi, Tô Hàng lại một lần nữa cảm khái.
Một cái lược, mà hết cả một hai phút hắn mới tìm được.
Đến lúc hắn tìm được và trở lại thì Ngũ Bảo đã tựa vào thành giường, lại một lần nữa nhắm mắt lim dim.
"Tiểu Yên, ba ba muốn chải bím tóc cho con nè."
"Dạ…"
Trong lúc ngủ gật, Ngũ Bảo cố gắng duỗi thẳng người, để tiện cho ba ba chải tóc cho mình.
Nhưng vì quá buồn ngủ, đầu của con bé cứ gục xuống, cuối cùng lại ngả vào ngực ba.
Nhìn con gái nhỏ đáng yêu trong ngực, khóe miệng Tô Hàng hơi nhếch lên, động tác nhu hòa đỡ cô bé dậy. Xác định tư thế này tiện cho mình chải đầu, hắn mới hít sâu một hơi, trịnh trọng nhìn vào mái tóc mềm mại của Ngũ Bảo.
Với tay nghề của mình.
Chỉ chải đầu thôi mà, chắc chắn chuyện nhỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận