Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1268: Làm sao đều đâm trong phòng bếp

Chương 1268: Sao ai cũng chui rúc trong bếp thế này?
Còn Tô Hàng cùng Cung thiếu Đình, thì từ lúc về nhà đã cắm đầu vào phòng làm việc, cơm trưa cũng chưa ăn, không biết lại đang nghiên cứu cái gì mà nhập thần thế. Mãi đến chiều, lũ trẻ bọn họ mới lần lượt viết xong bài tập, được giải phóng ra khỏi “nhà tù” bàn học.
“Hô, cuối cùng cũng viết xong, tối nay phải ‘chiến’ vài ván game mới được, quá tuyệt vời.”
“Tiểu Yên, bài toán trên lớp có một chỗ tớ không hiểu, lát nữa cậu dành chút thời gian chỉ cho tớ với nha?”
“Một hơi viết hết bài tập, tớ thấy tay mình ê ẩm cả rồi...”
Bọn trẻ tụ tập một chỗ, ai nấy đều ngồi tùy ý trên ghế sofa trong phòng khách trò chuyện, nhưng duy nhất không thấy bóng dáng Tam Bảo đâu.
“Ơ? Tiếu Tiếu đâu, chẳng lẽ em ấy còn chưa viết xong bài tập sao?”
Đúng lúc này, Nhị Bảo dẫn đầu phát hiện thiếu mất một người trong bọn họ, liền nhỏ giọng hỏi.
“Đúng đó, Tiếu Tiếu đâu rồi?”
“Tớ vừa xem qua, nhị tỷ không có trong phòng ngủ, mà bài tập của nàng thì đã làm xong từ sau khi ăn cơm trưa không lâu rồi.”
“Vừa nãy tớ nghe thấy bên phòng bếp có tiếng động, mẹ đi chợ mua đồ rồi, vậy chắc Tiếu Tiếu đang ở trong bếp...”
Bọn trẻ bàn bạc đơn giản một chút, rồi cùng nhau nhìn về phía phòng bếp.
Lắng nghe cẩn thận, bên trong quả thật có tiếng động truyền đến, đầu tiên là Đại Bảo rụt rè, sau đó là Nhị Bảo cùng Tứ Bảo, lần lượt mò mẫm đi về phía phòng bếp.
Bọn chúng ghé mắt vào khung cửa xem xét, người kia không phải là Tam Bảo sao? !
“Tiếu Tiếu, con đang làm gì trong bếp vậy? Hôm nay chẳng lẽ đến lượt con nấu cơm tối à?”
Thấy vậy, Nhị Bảo không nhịn được lên tiếng hỏi, tính toán thời gian, thì giờ này cũng sắp đến giờ cơm rồi.
“Hô ~ sắp xong rồi.”
Tam Bảo không trả lời ngay mà đẩy lò vi sóng vào vị trí đã định, hít một hơi thật sâu rồi mới xoay người lại.
“Không có đâu, không phải các con cứ đòi ăn kẹo bánh quy nhỏ sao, ta đang làm đó thôi.”
Ngay sau đó, Tam Bảo giải thích đơn giản.
Buổi sáng khi về nhà, lũ trẻ đã ồn ào đòi ăn kẹo bánh quy nhỏ, Tam Bảo lúc ấy nghe thấy liền ghi nhớ trong lòng.
Vì vậy, từ sáng đến chiều, Tam Bảo gần như không hề nghỉ ngơi, một hơi làm bài tập xong sớm rồi vào bếp làm bánh kẹo. Cũng từ khi làm bài xong, một mạch làm đến tận giờ mới gần như hoàn thành.
“Oa, có phải là loại đưa cho ông Hoắc Bá Đặc hôm nay không?”
Vừa nghe thấy thế, Ngũ Bảo lập tức xông lên, kinh ngạc hỏi.
Sau đó, Đại Bảo cùng Nhị Bảo cũng không ngoại lệ, ai nấy đều thèm thuồng nhìn.
Chỉ có Tứ Bảo sững sờ tại chỗ, hôm nay hắn vẫn rất khí phách mà nói dù có chết đói cũng sẽ không ăn loại bánh kẹo này. Vì thế giờ phút này đương nhiên phải tỏ vẻ có cốt khí một chút, nhưng trong lòng lại có một Tứ Bảo khác thúc giục hắn không ngừng liếc nhìn về phía lò vi sóng.
“Đúng vậy, chính là cái đó, nhưng hôm nay ta nghe theo gợi ý của ông Hoắc Bá Đặc, làm cải tiến một chút, còn có các vị khác nữa nha.”
Nghe vậy, Tam Bảo nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng nói, trông rất hoạt bát và đáng yêu.
“Thật sao? Khi nào thì xong vậy?”
“Con muốn ăn vị dâu, lần trước làm bánh quy dâu tây ăn ngon thật.”
“Con thì không giống vậy, con không kén ăn, cứ có là con ăn hết...”
Nghe vậy, lũ trẻ sốt ruột vô cùng, hận không thể xông lên mở lò vi sóng ra ngay.
“Vị dâu tây cũng có, còn thời gian thì vừa cho vào lò vi sóng rồi, chắc phải mười mấy phút nữa mới được.”
Tam Bảo ước lượng thời gian, sau đó nói, giọng có chút bất đắc dĩ.
Sau đó, Tam Bảo định bảo bọn trẻ ra phòng khách chờ, nhưng ai nấy đều náo loạn bám lấy phòng bếp không chịu đi, cứ thế mà chờ bánh quy nhỏ ra lò.
Đối với lũ trẻ, Tam Bảo cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành để chúng cùng nhau chờ trong bếp, thành ra cả phòng bếp có vẻ hơi chật chội.
Mà mười mấy phút này, đối với những đứa trẻ nóng vội như đang lên cơn ghiền, thì dường như vô cùng dài dằng dặc, chỉ có mười mấy phút thôi mà chúng cảm thấy còn dài hơn cả vài tiếng đồng hồ.
“Còn chưa được hả?”
Trong số đó, Đại Bảo hỏi câu này đến cả chục lần rồi ấy chứ.
Và đúng lúc bánh quy nhỏ của Tam Bảo sắp ra lò thì cửa nhà Tô Hàng mở ra, Lâm Giai cũng vừa vặn đi chợ về.
“Tiểu Thần…”
Lâm Giai về vốn định gọi lũ trẻ, xem chúng đang ở đâu, nhưng vừa quay đầu đã thấy chúng chen chúc trước cửa phòng bếp.
“Các con đang làm gì thế? Sao ai cũng chen chúc ở cửa bếp vậy?”
Thấy vậy, Lâm Giai không nhịn được hỏi.
“Tiếu Tiếu đang làm bánh quy nhỏ, sắp ra lò rồi, bọn con đang chờ ở đây, muốn ăn ngay khi còn nóng…”
Đại Bảo đứng ra giải thích đơn giản một câu, rồi lại cắm đầu vào phòng bếp.
“Các con cũng thật là, bánh quy còn chưa làm xong mà? Sao lại chen chúc nhau trong bếp thế này, làm gì vậy chứ?”
Đối với hành động này của bọn trẻ, Lâm Giai vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó lại hỏi ngược lại chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận