Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 787: Mộng tưởng tan vỡ?

Chương 787: Mộng tưởng tan vỡ?
"Kính viễn vọng lợi hại như vậy sao..." Lục Bảo nói xong, nhích đến trước kính viễn vọng, mở to mắt nhìn vào bên trong.
Hình ảnh trong kính viễn vọng trông tối om một mảng.
Tiểu gia hỏa gắng sức nhìn, dường như có chút sốt ruột, lại tiến tới nhìn thêm lần nữa.
Lần này, trước mắt vẫn là hình ảnh màu xám.
Trong đám màu xám này, có một vệt xám hơi phát sáng, là một hình tròn xoay tròn.
Chính giữa hình tròn là một điểm trắng.
Ngoài ra, chẳng có gì khác.
Đứng ngây ra một chút, Lục Bảo có chút khó tin quay sang nhìn ba ba.
Tiểu gia hỏa dường như đang đối diện với một vấn đề to lớn, mặt mày nghi hoặc không hiểu.
Tô Hàng đoán được phần nào ý nghĩ của nàng, nhưng vẫn cười nhạt hỏi: "Tiểu Nhiên của chúng ta gặp phải vấn đề gì sao?"
"Ngôi sao..."
Tiểu gia hỏa lắc đầu, càng khó hiểu nói: "Ta không thấy ngôi sao."
"Sao lại không thấy được?"
Tô Hàng nói xong, bước đến nhìn vào kính viễn vọng, lắc đầu nói: "Có thể thấy mà."
Nghe vậy, sự nghi hoặc trong mắt Lục Bảo lại tăng thêm không ít.
Tiểu gia hỏa hơi nhíu mày, không ngừng lắc đầu nói: "Không có ngôi sao. Ta xem hình ngôi sao trên mạng, đều có màu, có màu đỏ, có màu tím, có màu xanh..."
Tiểu gia hỏa vừa nói, vừa không ngừng khoa tay: "Nói chung là toàn màu rất đẹp."
"Có lẽ là do trong kính, ở quá xa nên ta không nhìn thấy những ngôi sao xinh đẹp này..."
Nói xong, trên mặt tiểu gia hỏa hiện rõ vẻ thất vọng.
Nàng đã luôn mong chờ tận mắt nhìn thấy những ngôi sao xinh đẹp đó.
Nhưng giờ thì lại chẳng thấy gì.
Nhẹ nhàng cắn môi, tiểu gia hỏa không từ bỏ tiếp tục hỏi: "Ba ba, có phải là chưa nhắm vào ngôi sao không?"
"Nhắm vào rồi."
Tô Hàng cười nhạt một tiếng, rồi nói tiếp: "Con có thấy một khối vật thể hình tròn có vẻ phát sáng không?"
"..." Trầm mặc một lát, Lục Bảo gật đầu: "Con thấy, sáng sáng, ở giữa màu trắng, giống như đang phát sáng ấy."
"Vậy thì đúng." Xoa đầu nàng, Tô Hàng nói tiếp: "Đó chính là ngôi sao."
"Cái gì??"
Nghe vậy, mắt tiểu gia hỏa lập tức mở to, lộ ra vẻ mặt "Sao có thể" thế này.
Tô Hàng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, lại gật đầu: "Đúng vậy, đó chính là loại ngôi sao con nhìn trên mạng đấy."
"Sao lại thế..."
Tiểu gia hỏa khẽ chu môi, vội vàng nhích đến trước kính viễn vọng, lại tỉ mỉ nhìn lần nữa.
Khi nhìn thấy khối hình tròn ngôi sao vẫn có chút tối tăm kia, nàng không nhịn được lùi lại một bước nhỏ.
Vẻ kinh ngạc trên mặt, lộ ra một tia khó chịu rõ ràng.
Bởi vì hình ảnh trước mắt, khác xa với thực tế nàng hằng mong chờ.
Rõ ràng ngôi sao đẹp như vậy, sao lại thành ra thế này?
Đôi mày nhỏ cau lại, Lục Bảo cắn môi hồng hào, vành mắt đỏ hoe.
Giấc mơ của nàng, có thể nói đã tan vỡ.
Một bên, Đại Bảo bọn họ thấy muội muội khó chịu như vậy, đều đau lòng không thôi.
Nhưng lúc này, bọn họ lại không biết phải nói gì để dỗ muội muội.
Tam Bảo chợt nhớ lại chuyện trước đây bị người lớn nói rằng, dưới biển vốn chẳng có chuyện mỹ nhân ngư.
Lúc ấy nàng cũng rất khó chịu rất buồn, cảm thấy mình rất muốn gặp mỹ nhân ngư, tại sao lại căn bản không tồn tại?
Dù đã qua rất lâu, nàng vẫn nhớ chuyện này.
Chỉ là bây giờ nàng đã nghĩ thông rồi.
Biển không có mỹ nhân ngư thì thôi vậy.
Chỉ cần trong đầu mình tưởng tượng ra mỹ nhân ngư mình thích là được rồi!
"Ba ba, sao lại ra thế này vậy ạ?"
Lục Bảo giọng nghèn nghẹn, ủy khuất nhìn ba ba.
Tô Hàng vẫn ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, tỉ mỉ giải thích: "Bởi vì những hình ảnh ngôi sao con thấy, đều là qua xử lý cả."
"Ảnh chụp của chúng là màu đen trắng xám, sau đó các anh chị chú bác cô dì chụp ảnh sẽ dùng máy tính xử lý chuyên nghiệp mấy bức ảnh này, nên ảnh mới hiện ra các màu sắc."
"Nhưng làm sao họ biết màu thật của nó là màu gì?" Lục Bảo vẫn chưa tiếp nhận được.
Đã là màu đen trắng xám, sao lại biến thành có màu?
Cười nhẹ, Tô Hàng xoa má Lục Bảo rồi nói: "Trong đó liên quan đến quang phổ và các kiến thức khác."
"Nếu Tiểu Nhiên nhà mình muốn học, ba có thể dạy con cách xử lý."
"Như vậy sau này con có thể tự chụp ảnh ngôi sao, rồi tự mình xử lý."
"..."
Nghe vậy, tiểu gia hỏa cô đơn ngồi trên ghế ở ban công, rũ đầu xuống, dường như vẫn chưa tiếp nhận được.
Tô Hàng cũng không hối thúc nàng, để nàng có thời gian chấp nhận chuyện này.
Thực ra, khi quyết định mua kính viễn vọng cho mấy đứa nhỏ, anh cũng đã nghĩ đến tình huống này.
Với Lục Bảo, chắc chắn đây sẽ là một sự đả kích không nhỏ.
Dù sao tiểu gia hỏa không thể mãi mơ mơ màng màng được, sớm muộn gì cũng phải hiểu mấy hình ảnh đó đến từ đâu.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy em gái buồn rầu như vậy, đều quấn quýt bên cạnh em, tìm cách an ủi.
Đại Bảo xoa đầu Lục Bảo, Nhị Bảo chạy vào lấy đồ ăn vặt cho Lục Bảo, Tam Bảo thì dùng kinh nghiệm về mỹ nhân ngư trước kia của mình để khuyên Lục Bảo.
Còn Tứ Bảo và Ngũ Bảo, một thì kể chuyện cười, một thì bảo có thể đi ngắm biển sao.
Lúc đầu, Lục Bảo thật sự rất buồn.
Càng nghĩ càng buồn, thoáng chốc mắt đã ướt lệ.
Nhưng nhờ có các anh chị an ủi như vậy, tiểu gia hỏa lại bật cười.
Lau nước mắt, nàng mong chờ nhìn ba mẹ, có chút hồi hộp hỏi: "Ba ba, mụ mụ, những hình ảnh biển sao kia có thật không ạ?"
Nghe vậy, Tô Hàng cười nhẹ: "Có rất nhiều hình ảnh thật, và Tây Tạng là nơi rất tốt để ngắm biển sao."
"Giống như hồi mình đi Iceland, nơi đó rất thích hợp để ngắm cực quang. Chỉ là giờ mình đang ở trong thành phố, đèn đường quá sáng, sẽ che mất rất nhiều vì sao."
"Vậy ạ..."
Tiểu gia hỏa gật gù suy nghĩ, rồi cười nói: "Ba ba, vậy mình có thể đi ngắm bầu trời đầy sao không?"
"Con muốn mang theo kính viễn vọng, đến đó chụp sao, rồi ba dạy con cách xử lý mấy hình ảnh đó đi!"
"Được thôi, mai mình đi." Cười kéo Lục Bảo đứng dậy khỏi ghế, Tô Hàng liếc nhìn thời gian rồi nói: "Nguyệt thực toàn phần sắp bắt đầu rồi, mình chuẩn bị thôi."
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ vốn còn đang khá bình tĩnh lập tức cuống cuồng đứng lên, nhích đến trước kính viễn vọng của mình, chuẩn bị ngắm nguyệt thực toàn phần.
Thấy tâm trạng của chúng đã khá hơn, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau cười, rồi cũng quấn quýt bên nhau, nhìn về phía mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, tượng trưng cho sự đoàn viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận