Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 415: Tứ bảo quyết tâm, bảo hộ muội muội!

"Chúng ta vào xem một chút đi."
Tô Hàng nói xong, kéo tay nhỏ của Lục Bảo.
Tiểu nha đầu mắt bối rối nhìn xung quanh những người đang qua lại, không ngừng có ánh mắt của người lớn trẻ nhỏ nhìn tới, vội vàng dán sát vào người ba ba.
"Ba ba, ôm..."
Tiếng nói nhỏ nhẹ làm người ta nghe mà thấy đau lòng.
Nhìn lướt xung quanh, Tô Hàng không chút do dự bế Lục Bảo lên, ôm chặt vào lòng.
"Tiểu Nhiên đừng sợ, ba ba mụ mụ ở bên con đây."
Vỗ nhẹ vào lưng Lục Bảo, Tô Hàng dịu giọng an ủi.
Tiểu nha đầu nắm tay nhỏ đặt bên miệng, mắt hạnh mở to, vừa gật đầu vừa tiếp tục nhìn những người khác xung quanh.
"Gia gia, ôm!"
Đúng lúc này, Tứ Bảo đột nhiên kéo quần Tô Thành.
Tô Thành tưởng rằng Tứ Bảo, đứa nhỏ từ trước đến nay gan lớn này, lúc này lại sợ hãi, hơi kinh ngạc cúi đầu xuống.
Khi nhìn thấy Tứ Bảo trên mặt tươi cười, ông mới biết mình bị lừa rồi.
Cái tên nhóc cả ngày gan lớn đến mức hận không thể lên trời này, sao có thể sợ hãi vì chuyện nhỏ này?
Lắc đầu, Tô Thành không chút do dự từ chối: "Không ôm, tự đi đi."
Tiểu gia hỏa nghe ông nội từ chối, cái miệng nhỏ lập tức bĩu ra.
Có chút tức giận chỉ vào Lục Bảo, tiểu gia hỏa không phục nói: "Muội muội, ôm."
"Muội muội đó là vì sợ hãi, nên mới được ba ba ôm."
Nhíu mày, Tô Thành bình tĩnh hỏi: "Ngươi cũng sợ à?"
"Sợ!"
Nghe vậy, Tứ Bảo lập tức gật đầu.
Nhìn cháu trai có phản ứng như vậy, Tô Thành ngược lại sững sờ.
Thằng nhóc này mở mắt nói dối càng ngày càng giỏi!
Lại qua mấy năm nữa, mình thật đúng là không chắc đã nói lại được nó!
"Không ôm, tay gia gia đau."
Lại lần nữa lắc đầu, Tô Thành lập tức quay đầu nhìn về nơi khác.
Thấy không thành công với ông nội, Tứ Bảo liền chuyển hướng nhìn sang bà nội.
Phát giác được ánh mắt của tiểu gia hỏa, Lâm Duyệt Thanh khẽ giật mình, sau đó vội vàng đi đến bên cạnh bạn già của mình, giả vờ như đang nói chuyện phiếm.
Tứ Bảo lúc này tại chỗ ngơ ngác, bĩu môi hờn dỗi khoanh tay trước ngực, như một ông cụ non cúi đầu hờn dỗi.
"Tiểu Trác?"
Phát giác được cảm xúc của con trai, Tô Hàng nhẹ giọng gọi một tiếng.
Im lặng một hồi, cái miệng nhỏ của Tứ Bảo lại lần nữa bĩu ra.
"Hừ!"
Tiểu gia hỏa quay người lại, hậm hực bỏ đi.
Thấy nó thật sự tức giận, Tô Hàng vòng đến trước mặt nó, tạm thời thả Lục Bảo xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của nó lên.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vì tức giận mà đỏ lên.
Hốc mắt và mũi cũng ửng đỏ, trong hốc mắt còn có nước mắt đọng lại.
Nhưng vì tiểu gia hỏa mạnh mẽ, dù khổ sở muốn khóc cũng cố không để nước mắt trào ra.
Thở dài đau lòng, Tô Hàng đưa tay xoa xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: "Vì ông bà không ôm nên con tức giận à?"
"Ba ba ôm muội muội!"
Uất ức mím môi nói một câu, Tứ Bảo không ngừng chớp mắt nói: "Tiểu Trác, gia gia bà bà, vì sao không thể ôm?"
"Vừa rồi ông không phải giải thích rồi sao? Ba ba ôm muội muội, là vì muội muội sợ hãi mà."
Tô Hàng nói xong, chỉ vào Lục Bảo đang nép bên cạnh mình, hận không thể thu mình lại thành một nắm.
Tiểu nha đầu dính sát ba ba, sợ ba ba đột ngột rời đi, để mình bị những người lạ xung quanh vây lấy.
Theo tầm mắt ba ba nhìn sang, Tứ Bảo cũng thấy muội muội đang sợ hãi.
Nhìn chằm chằm gương mặt có chút tái nhợt của muội muội một hồi, nó nhanh chóng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống khóe mắt.
Biết con trai lúc này đã bình tĩnh lại, Tô Hàng tiếp tục nói: "Tiểu Trác của chúng ta là một nam tử hán mạnh mẽ, không sợ, ông bà tin con, cho nên mới không ôm con."
"Con xem các anh chị và các em, có phải cũng không có được ôm không?"
"... Ừm."
Nghe được lời này, Tứ Bảo có chút xấu hổ nhẹ nhàng lên tiếng.
Khóe miệng nhếch lên, Tô Hàng ngay sau đó nói: "Với lại các con sắp lớn, sau này sẽ dần trở thành trẻ lớn, vóc dáng càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng nặng."
"Ông bà và ông bà ngoại, lớn tuổi, thân thể không tốt, cứ ôm các con mãi sẽ rất mệt mỏi."
"Con nói xem, có phải nên để cho ông bà và ông bà ngoại nghỉ ngơi thật tốt không?"
"Ừm..."
Lén nhìn những ông bà và ông bà ngoại đang có tóc bạc trên đầu, Tứ Bảo lại lần nữa gật đầu.
Dường như vì sự cáu kỉnh đột ngột vừa rồi mà thấy xấu hổ.
Tứ Bảo đột nhiên giơ tay nhỏ ra, nắm chặt tay nhỏ của Lục Bảo.
Nhìn thấy phản ứng này của con trai, Tô Hàng không khỏi kinh ngạc.
Đang định hỏi một câu thì Tứ Bảo đột nhiên ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, nói: "Bảo vệ muội muội!"
"... "
Nghe được bốn chữ này, Tô Hàng kinh ngạc.
Một giây sau hoàn hồn, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
"Ừm, bảo vệ muội muội!"
Lại lần nữa xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, hắn tiếp tục nói: "Con và anh trai là những nam tử hán."
"Không chỉ phải bảo vệ tốt Tiểu Nhiên, mà còn phải bảo vệ tốt Tiểu Ngữ, Tiếu Tiếu, Tiểu Yên."
Ngẩng đầu nhỏ lên suy nghĩ một chút, Tứ Bảo không chút do dự gật đầu.
Vui mừng cười với con trai, Tô Hàng lúc này mới một lần nữa bế Lục Bảo lên.
Tứ Bảo ngày thường tuy nghịch ngợm, nhưng cũng không phải là một đứa trẻ hư.
Không chỉ không phải là trẻ hư, mà còn là một đứa trẻ trong lòng thiện lương, có tinh thần trách nhiệm.
Chỉ có điều bây giờ tuổi còn nhỏ, cần được dẫn dắt chính xác.
Nhưng thông qua cuộc đối thoại vừa rồi của hai cha con, Tô Hàng đã có thể khẳng định.
Con trai mình, sau này sẽ không để mình phải quá lo lắng...
"Được rồi, bây giờ chúng ta thật sự vào trong thôi."
Nhìn vợ và các bậc trưởng bối, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng.
Vì chuyện nhỏ vừa nãy mà bọn họ lại trì hoãn ở cửa thêm một chút thời gian.
Không chỉ có thế, những người vây xem xung quanh cũng nhiều hơn.
Nếu không đi vào nữa, e rằng sẽ bị vây quanh mất.
"Đi, để ta vào xem, cái trường mầm non này, rốt cuộc có đáng giá hơn một vạn học phí mỗi tháng không."
Lâm Bằng Hoài mặt mày nghiêm túc, bộ dạng chuẩn bị tiến vào thị sát.
Ông thấy, trường học này thu phí đắt như vậy, nhất định phải đáng giá thì mới được.
Nếu không, còn không bằng tìm trường học bình thường cho rồi.
Không chỉ ông, những trưởng bối khác cũng có trạng thái tương tự.
Nhìn các bậc phụ huynh mang vẻ dò xét, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau cười rồi theo sau.
Mấy tiểu tử kia đi sát bên ba mẹ, một bên hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, một bên cẩn thận tiến về phía trước.
Bọn họ đây là lần đầu tiên đến những nơi chính thức như trường mầm non.
Trừ Đại Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo, ba tên nhóc còn lại, có thể nói là vô cùng căng thẳng.
Nếu không có ba mẹ bên cạnh, có lẽ bọn chúng đã quay đầu chạy ra ngoài rồi.
Nhưng ngoài căng thẳng, mọi thứ trong trường mẫu giáo đều khiến bọn trẻ thấy mới lạ.
Nhất là khi nhìn thấy cầu trượt, bập bênh, những công trình vui chơi dành cho trẻ em kia, Tam Bảo và Tứ Bảo đã sắp không nhịn được muốn chạy vào rồi.
Cùng lúc đó, những bạn nhỏ khác trong trường mẫu giáo, cũng đang tò mò nhìn bọn chúng chằm chằm.
Một đứa trẻ ngước nhìn bà nội mình đang ngây ngốc nhìn, tò mò nói: "Bà ơi, có nhiều bạn nhỏ mới đến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận