Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1481: Làm việc phải cẩn thận

"Rơi ở trên bàn ăn? Ngươi chắc chắn?" Nghe được câu này, Lâm Giai vội vàng hỏi lại, lúc hỏi vế sau, giọng nói đều trở nên sắc nhọn hơn mấy phần. Để giữ gìn cẩn thận thẻ dự thi, nàng đã dặn dò chúng bảo từ mấy ngày trước, không ngờ đến thời khắc mấu chốt, Tứ Bảo vẫn làm rơi.
"Vâng, ta chắc chắn, ta, lúc ấy ta còn cố ý nghĩ, vì không quên mang thẻ dự thi, nên đã cầm ở trong tay mang theo người, sau đó sau khi ăn điểm tâm xong thì..." Tứ Bảo gật đầu, giải thích.
Nghe vậy, bất kể là Lâm Giai, Tô Hàng, hay mấy bảo khác đều cảm thấy cạn lời. Đây tính là cái gì? Thông minh quá hóa ra bị thông minh hại? Tứ Bảo vì nhắc mình không quên mang thẻ dự thi, đã mang theo bên người, cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề, trách hắn sao được? Trong mắt Tô Hàng và Lâm Giai, không thể hoàn toàn trách Tứ Bảo, dù sao ý định ban đầu và xuất phát điểm của hắn vẫn là tốt.
"Haizz..." Lâm Giai bất đắc dĩ thở dài, nếu là ngày thường, nàng đã bắt đầu góp ý với Tứ Bảo rồi. Nhưng bây giờ, hôm nay là ngày thi cuối kỳ, một thời điểm đặc biệt, nếu nàng trực tiếp góp ý Tứ Bảo, có khi Tứ Bảo sẽ vì thế mà phát huy thất thường trong phòng thi, ngược lại có chút ảnh hưởng đến hắn. Nghĩ vậy, Lâm Giai liền nín nhịn. Mặt khác, thử nghĩ lại một chút, cho dù bây giờ nổi trận lôi đình mắng Tứ Bảo một trận thì sao, nhiều nhất cũng chỉ khiến mình thoải mái trong chốc lát, nhưng không mang lại tác dụng thực chất gì.
"Thẻ dự thi của ngươi chắc chắn là ở trên bàn đúng không?" Ngay sau đó, Lâm Giai lại quay sang hỏi Tứ Bảo một tiếng, nàng cần liên tục xác nhận mới được. Hiện tại việc cấp bách, vẫn là phải nhanh chóng giúp Tứ Bảo lấy lại thẻ dự thi, những chuyện khác có thể gác lại sau. Mà tiền đề để lấy lại thẻ dự thi là phải biết chính xác vị trí của nó, nếu không, đến lúc đó phải quay lại một chuyến nữa. Không chỉ mất thời gian vô ích mà còn làm trễ thời gian thi của Tứ Bảo, tốn công mà chẳng được gì.
"Vâng vâng, con chắc chắn." Tứ Bảo gật đầu, khẳng định.
"Vậy đi, ông xã, anh cứ dẫn các con chờ ở đây, em lái xe về nhà tìm một chuyến, nếu không kịp thì anh cứ đưa bọn trẻ vào trường thi trước đi, Tiểu Trác để sau tính." Nói xong, Lâm Giai lấy chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe về nhà. Chưa kịp khởi động xe thì Tô Hàng đã gọi Lâm Giai lại với vẻ tươi cười.
"Khoan đã, đừng vội." Tô Hàng giữ chặt cánh tay Lâm Giai, nói thẳng.
"Sao vậy? Có gì thì nói nhanh lên, em tranh thủ đi sớm về sớm." Nghe vậy, Lâm Giai nhíu mày nói. Chuyện thẻ dự thi liên quan đến việc Tứ Bảo có vào phòng thi được hay không, nàng làm sao không sốt ruột được? !
"Mọi người nhìn này, đây là cái gì?" Tiếp đó, Tô Hàng lấy ra một tờ giấy hình chữ nhật được bọc trong lớp nhựa, đưa cho Lâm Giai và chúng bảo xem rồi hỏi.
"Thẻ dự thi của con, đó là thẻ dự thi của con!" Thấy vậy, Tứ Bảo là người nhận ra đầu tiên, sau đó không nhịn được kêu lên. Tấm thẻ dự thi này từ khi có được, mỗi ngày cậu đều phải ngắm đi ngắm lại mấy chục lần, quá đỗi quen thuộc.
"Trả lại con này!" Nghe vậy, Tô Hàng nhìn Tứ Bảo rồi cười đáp.
"Thẻ dự thi của Tiểu Trác sao lại ở chỗ anh, không phải là nó rơi ở nhà rồi sao?" Thấy thế, Lâm Giai hỏi đầu tiên. Nàng vừa mới thấy không tìm được thẻ dự thi của Tứ Bảo, suýt nữa là nóng vội chết rồi, giờ lại thấy nó xuất hiện trước mặt. Cảm giác hụt hẫng này, nếu mà dễ chịu được thì mới là lạ.
"Đúng là nó để quên ở nhà, chỉ có điều, sau khi nó làm rơi ở nhà, lúc sáng anh ra cửa vừa vặn nhặt được giúp nó mang đi." Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu, giải thích. Đại ý là Tứ Bảo hôm nay quả thật quên mang thẻ dự thi, chỉ có điều chuyện cậu không mang thẻ dự thi lại trùng hợp bị Tô Hàng phát hiện, sau đó được Tô Hàng mang theo đến.
"Sao anh không nói sớm?" Sau khi nghe Tô Hàng giải thích, Lâm Giai liếc mắt nhìn Tô Hàng, rồi có chút tức giận hỏi. Tô Hàng biết rõ Tứ Bảo để quên thẻ dự thi, cũng biết rõ là giúp mang theo đến, nhưng cứ không nói, khiến Lâm Giai lo lắng vô ích lâu như vậy.
"Ha..." Về điều này, Tô Hàng chỉ cười khẽ, không giải thích thêm gì.
"Lần nào anh làm việc cũng lưỡng lự, tuy rằng hành động của anh sáng nay là vì không cho thẻ dự thi bị rơi mất, nhưng như thế vẫn chưa đủ, làm việc cần phải chu đáo, chu đáo, lại chu đáo mới được." Nói rồi, Tô Hàng nhìn về phía Tứ Bảo nói, nhân cơ hội giáo dục cậu một câu.
"Con biết rồi, con sai rồi, ba." Nghe vậy, Tứ Bảo gật đầu, cúi đầu, sắc mặt hơi xấu hổ, gò má cũng có chút ửng đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận