Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 442: Đứng trung bình tấn, Ngũ Bảo ngoài ý muốn thiên phú?

Chương 442: Đứng trung bình tấn, Ngũ Bảo ngoài ý muốn có thiên phú?
Ba đứa bé con chưa đến ba tuổi, tỷ lệ cơ thể còn chưa phát triển tốt. Dù bọn chúng rất cố gắng muốn đứng thẳng, nhưng mông nhỏ vẫn cứ vểnh ra sau, bụng nhỏ vẫn phình lên. Nhưng Tô Hàng cũng không quá khắt khe. Nhìn ba đứa nhỏ đang cố sức bắt chước mình, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, trong lòng hắn bật cười, bắt đầu cho chúng làm các động tác giãn cơ đơn giản.
Ba đứa nhỏ căng phồng má, vụng về bắt chước động tác của ba. Chỉ một lát sau, ba khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng.
"Hô ~"
"Hô ~"
Từng luồng bạch khí hiện ra trước mặt chúng. Nhìn thấy lũ nhóc đã làm nóng người gần xong, Tô Hàng cười nhạt nói: "Hôm nay, ba dạy các con một động tác đơn giản."
"Gì ạ?"
"Oa"
Ba đứa nhỏ vừa mới buồn chán với các hoạt động làm nóng người, trong nháy mắt mở to mắt.
Trong lúc chúng hiếu kỳ nhìn ngó, Tô Hàng hơi cong đầu gối, thân người hạ xuống, vững vàng thực hiện tư thế trung bình tấn.
Thấy ba như đang ngồi trên ghế, lơ lửng giữa không trung, ba đứa nhỏ lập tức hét lên kinh ngạc.
"Ba ơi...bay lên hả?"
Tứ Bảo chỉ xuống dưới chỗ trống, hận không thể xông lên phía trước xem xét cẩn thận. Nhưng ba vừa mới nói rồi. Không có ba cho phép thì không được lộn xộn. Nghĩ đến lời ba nói, nó đành nhịn xuống xúc động muốn nhào tới.
"Đây gọi là đứng trung bình tấn."
Nói xong, Tô Hàng thu lại tư thế, chậm rãi đi đến trước mặt ba đứa nhỏ.
Két Két Tuyết đọng bị giẫm lên kêu răng rắc.
Ba đứa nhỏ nghe thấy tiếng tuyết, kìm nén ý định nghịch tuyết, mắt không rời ba.
"Đại Bảo, lại đây."
"Dạ!"
Đại Bảo bi bô đáp, bước chân lạch bạch đi lên trước, bụng nhỏ ưỡn ra, đứng vững.
Cúi đầu nhìn đứa con trai mặt đỏ bừng vì cố gắng, Tô Hàng bắt đầu dạy nó cách đứng trung bình tấn.
"Hai chân tách ra..."
Vì Đại Bảo chưa hiểu rõ, Tô Hàng vừa nói, vừa tự làm mẫu.
Nhờ ba giúp, hai chân Đại Bảo đã tách ra đúng tư thế.
Đỡ sau lưng con trai, Tô Hàng nghiêm túc nói: "Hít vào, ngồi xuống."
"Ngô..."
Cảm nhận được lực tay ba đỡ sau lưng, mặt nhỏ Đại Bảo căng lên, người từ từ hạ thấp. Trong quá trình đó, nửa thân trên của nó không ngừng nghiêng về phía trước. Nhưng mỗi lần như vậy đều bị Tô Hàng khống chế.
Sau gần nửa phút, cuối cùng đứa bé cũng hoàn thành được trung bình tấn với sự giúp đỡ của ba. Lúc hoàn thành, mặt nhỏ của nó đã nghẹn đỏ. Dù có tay ba đỡ sau lưng, hai chân cũng bắt đầu run rẩy không ngừng. Nhưng dù vậy, cậu nhóc vẫn không có ý định từ bỏ. Đôi lông mày ngắn theo ba vì gồng sức mà nhíu lại. Mặt mềm mại cũng theo đó căng lên. Ánh mắt nhìn phía trước ánh lên vẻ kiên định chưa từng có.
Nhìn trạng thái của Đại Bảo, Tô Hàng lặng lẽ rút tay đang đỡ sau lưng nó ra.
Không có tay ba đỡ, người Đại Bảo lập tức trở nên bất ổn.
"Oa !"
Thân hình nhỏ bé loạng choạng, mông của cậu bé trực tiếp ngồi phịch xuống tuyết. Cũng may quần lông là vải chống thấm nước. Ngồi như vậy, dù Đại Bảo hơi giật mình, nhưng cũng không bị ướt mông. Tô Hàng đã tính đến điều này, nên mới cho chúng mặc loại quần lông chống nước. Dù sao Đại Bảo còn quá nhỏ. Hắn cũng không mong chờ chúng có thể đứng vững trung bình tấn ngay khi vừa tập.
"Ba ba..."
Lấy lại tinh thần, Đại Bảo lo sợ nhìn ba. Nó biết mình thất bại. Thất bại, chắc chắn sẽ chọc ba tức giận. Nghĩ vậy, Đại Bảo càng thêm bất an. Tiểu gia hỏa cứ thế ngây ngốc ngồi dưới đất, mà quên cả đứng dậy.
"Làm tốt lắm."
Ngay lúc Đại Bảo lo lắng, một lời khen bất ngờ lọt vào tai nó. Cúi đầu nhìn đứa con trai nhỏ đang sợ sệt, Tô Hàng cười vươn tay: "Ba kéo con lên."
"Vâng!"
Bất ngờ được ba động viên, Đại Bảo ngượng ngùng cười rồi vội vàng đứng lên. Nhanh chóng phủi tuyết trên người, tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên, nghiêm túc bĩu môi nói: "Ba ơi, làm lại lần nữa."
"Không được, đến lượt ta!"
Nhanh chân chạy tới, Tứ Bảo không chịu thua chống nạnh, nghiêm túc nói: "Anh hai thử rồi, đến lượt con."
"Ừ, Tiểu Thần, con ra đứng nghỉ một lát, ba dạy em."
Xoa đầu Đại Bảo, Tô Hàng chỉ vào chỗ bên cạnh.
Thấy vậy, Đại Bảo gật đầu, ngoan ngoãn đi qua đứng đợi.
Cuối cùng cũng đến lượt mình, Tứ Bảo hưng phấn dang chân đứng vững. Rõ ràng là lúc nãy anh hai luyện tập, nó cũng đã chăm chú quan sát.
"Hít vào, thu bụng nhỏ."
"Thở ra, ngồi xuống."
Chỉ dẫn Tứ Bảo, Tô Hàng cũng giúp nó thành công hoàn thành động tác đứng trung bình tấn.
Hình như không muốn mình thua kém anh hai và em gái, Tứ Bảo gồng chặt cơ bắp toàn thân, mắt nghiêm túc nhìn phía trước, nửa người ngồi xuống. Mỗi một lần hô hấp, đều cuộn thành luồng hơi trước mặt.
"Tốt, giữ vững."
Hài lòng nhìn biểu hiện của con trai, Tô Hàng buông tay.
Không có tay ba đỡ, Tứ Bảo đột nhiên cảm thấy hoang mang. Tiểu gia hỏa cũng giống như anh trai, mất thăng bằng, trực tiếp ngồi xuống đống tuyết. Có vẻ như rất không hài lòng với biểu hiện của mình, Tứ Bảo cắn môi, vẻ mặt ấm ức bò dậy. Ngẩng đầu, đôi mắt như phủ một lớp hơi nước không biết phải làm sao nhìn ba.
"Ba ơi..."
"Không sao, Tiểu Trác của chúng ta cũng rất giỏi."
"Lần đầu thử, con và anh hai đều làm rất tốt."
Tô Hàng cười nhẹ, trước tiên cổ vũ.
Nhưng với những chuyện thế này, Tứ Bảo lại tỏ ra bướng bỉnh chưa từng có. Dù nghe ba khen, nó vẫn rất không hài lòng với mình.
Ngay khi nó cũng định thử lại một lần nữa..."Đến phiên Tiểu Yên."
Ngũ Bảo luôn đứng bên cạnh quan sát, vẻ mặt nhỏ nghiêm túc bước lên trước.
Thấy thế, Tứ Bảo há miệng, cuối cùng thất vọng đi sang một bên.
Nhìn cô con gái nhỏ ra dáng người lớn, Tô Hàng khẽ cười, bắt đầu chỉ cho cô bé cách làm động tác.
Cảnh tượng tiếp theo, có hơi ngoài dự liệu của hắn. Không biết Ngũ Bảo có phải có thiên phú luyện võ không. Tiểu nha đầu sau khi đứng trung bình tấn, dù cũng cố sức đến đỏ mặt, nhưng lại đứng vững hơn các anh trai. Ngay cả khi ba đã buông tay, cô bé vẫn kiên trì được hai giây mới ngồi xuống. Cảnh này trực tiếp kích thích Đại Bảo và Tứ Bảo. Nhất là Tứ Bảo. Bản thân nó vốn không hài lòng với biểu hiện của mình. Giờ thấy em gái làm tốt như vậy, lòng hiếu thắng lập tức bùng nổ. Trong chốc lát, dù không có người giám sát là Tô Hàng, ba đứa nhóc cũng chăm chỉ luyện tập. Ngã thì đứng lên, rồi lại luyện tiếp. Một cái mông ngồi xổm xuống, lại một cái mông khác ngồi xổm rồi lại ngã. Lặp lại nhiều lần, Đại Bảo và Tứ Bảo vậy mà thực sự tiến bộ được một chút. Tuy chỉ được một hai giây, nhưng đối với chúng cũng đã là một tiến bộ không nhỏ. Còn về phần Ngũ Bảo, thì càng thể hiện rõ thiên phú tuyệt vời của mình. Tốc độ tiến bộ của tiểu nha đầu, luôn vượt xa so với hai anh. Luyện tập được hơn mười phút, cô bé đã có thể tự mình hoàn thành được động tác đứng trung bình tấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận