Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1537: Nhìn như đơn giản, tích chứa thâm ý

Rất nhanh, bọn trẻ đã nghe xong Tô Hàng giải thích và kể chuyện, những đôi mắt còn đang mơ màng lúc nãy, giờ đều sáng lên.
"Ba ơi, ba ơi, con hiểu rồi, ý của ba là, Tiểu Nhiên cũng sẽ gặp phải chuyện giống như trong câu chuyện ba kể, cái kiểu như nhét nút chai đúng không ạ?"
Nhị Bảo nhanh nhảu nói trước, sau đó lớn giọng bày tỏ ý kiến. Chỉ là, có lẽ vì nói quá nhanh, cũng không sắp xếp tốt ngôn từ của mình nên cách diễn đạt của Nhị Bảo không được rõ ràng cho lắm, mà còn hơi lộn xộn.
"Chuyện gì vậy? Con nói kỹ hơn xem."
Nghe vậy, Tô Hàng quay sang cười nhẹ, rồi hỏi một câu.
"Con, con..."
Nghe Tô Hàng hỏi lại khiến nàng lúng túng, rõ ràng là vừa rồi chưa hiểu kỹ, nên giờ mới lắp bắp như vậy. Cùng lúc đó, các em còn lại cũng đang cố gắng suy nghĩ, liên tục sắp xếp lại câu chữ của mình, muốn nhanh chóng đưa ra một lời giải thích hợp lý. Bọn trẻ mơ hồ cảm thấy hình như đã chạm vào điều gì đó, nhưng lại giống như cách một lớp giấy mỏng, luôn cảm thấy không thể tìm ra được đáp án chính xác. Chính cái sự xoắn xuýt này, đã làm cho từng đứa bé cúi đầu, cái trán nhỏ nhắn cùng nhau nhăn lại, trông rất đáng yêu.
"Ba ơi, có phải vì tuyết rơi lần này và một số yếu tố khách quan khác, có khả năng sẽ khiến trận chung kết cuộc thi điêu khắc băng của Tiểu Nhiên bị kéo dài thời gian. Và điều này, chưa hẳn đã là chuyện xấu đúng không ạ?"
Cuối cùng, vẫn là Ngũ Bảo tiếp thu nhanh hơn một chút, vượt lên các em khác một bước và đứng ra nói.
"Ừm... Bingo!"
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu thật mạnh, rồi búng tay một cái đáp. Rõ ràng là Tô Hàng đã công nhận lời giải thích của Ngũ Bảo, nhưng còn phần giải thích cụ thể cùng những bổ sung thêm, thì phải để chính anh nói rõ hơn mới được.
"Tiểu Yên nói rất đúng, mặc dù chưa chắc cuộc thi lần này có bị kéo dài hay không, nhưng trong khoảng thời gian bị kéo dài, biết đâu lại xảy ra một vài chuyện thú vị thì sao?"
Nói rồi, Tô Hàng kéo các con vào gần mình, sau đó bày tỏ. Nhưng thấy các con vẫn còn hơi nghi hoặc, Tô Hàng biết chúng vẫn chưa hiểu hết, anh không nóng vội, rất kiên nhẫn.
"Ví dụ như, nếu thật sự bị kéo dài thời gian thi, trong hai ngày đó, Tiểu Nhiên có thể nghỉ ngơi thư giãn một chút, điều chỉnh lại tinh thần để có một bộ mặt tươi tỉnh hơn khi vào vòng chung kết."
"Hay là, trong hai ngày đó, con có thể tập luyện thêm, để trình độ điêu khắc của mình tiến bộ thêm một bước, đến lúc đó nắm chắc chức quán quân."
"Mặt khác..."
Tô Hàng liền một mạch đưa ra hai ba ví dụ. Vì các con chưa thể hình dung rõ ràng những sự vật trừu tượng, vậy thì cứ biến những điều trừu tượng thành những thứ cụ thể, Tô Hàng sẽ từng ví dụ một mà giảng giải cho bọn trẻ nghe.
"Đúng vậy nhỉ..."
Nghe vậy, Lục Bảo vốn đang hơi lo lắng, cũng vô thức gật đầu, hiển nhiên là lúc này cô bé đã vô cùng đồng ý với quan điểm và những lời Tô Hàng vừa nói. Ngày thường cô bé rất hay nghe theo lời của Tô Hàng, lúc này, sau khi nghe Tô Hàng giải thích đơn giản vậy, Lục Bảo cũng cảm thấy lời Tô Hàng nói vô cùng có lý. Lúc đầu trong lòng cô còn có chút phản đối và lo lắng về chuyện kéo dài trận chung kết điêu khắc băng, nhưng giờ thì những phản đối và lo lắng đó đã lặng lẽ biến mất. Thậm chí, có lẽ do ảnh hưởng bởi câu chuyện ngụ ngôn mà Tô Hàng vừa kể, ngược lại Lục Bảo còn bắt đầu cho rằng, nếu lần này thật sự phải kéo dài cuộc thi, thì có lẽ lại là chuyện tốt ấy chứ?
"Đúng vậy, cho nên con đừng lo lắng, cái gì là của con thì trước sau cũng là của con thôi, con chỉ cần điều chỉnh tốt tinh thần của mình, đến lúc đó cứ tự tin nghênh đón vòng chung kết là được."
Thấy thế, Tô Hàng cũng nắm chặt tay thành quyền, rồi nhân lúc còn nóng, tiếp tục khuyên nhủ, động viên Lục Bảo. Còn các bé khác, do được Tô Hàng vừa dạy cho những đạo lý và kể chuyện ngụ ngôn, mỗi đứa đều mang vẻ mặt trầm tư. Tin rằng trong một khoảng thời gian ngắn này, các bé cũng đã học được không ít điều mới.
"Anh giỏi thật đấy..."
Cùng lúc đó, Lâm Giai vốn đang đứng một bên quan sát, cũng lén lại gần Tô Hàng, rồi nhỏ giọng nói một câu. Nàng nhìn Tô Hàng, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng. Nãy giờ toàn bộ diễn biến của sự việc, Lâm Giai đều đã chứng kiến, thật không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn ngủi như vậy, mà tâm lý của Lục Bảo và các con khác lại có thể thay đổi lớn đến vậy. Mà trong đó, công lao đều phải quy cho mấy câu nói thoạt có vẻ đơn giản của Tô Hàng, nhưng lại chứa đựng thâm ý kia.
"Ừ hừ!"
Nghe vậy, Tô Hàng nhún vai, rồi liếc mắt ra hiệu cho Lâm Giai cứ yên tâm, không cần phải hao tâm tổn trí về chuyện này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận