Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 172: Lão công ăn dấm?

Chương 172: Lão công ghen tuông? Nhóm WeChat lại vang lên một tiếng, Mạnh Tỳ nhắn tin trong nhóm.
Mạnh Tỳ: Huynh đệ, Lâm Giai là giáo viên nào vậy? Chưa nghe nói qua luôn á!
Tống Mâu: Ta nhớ hình như là một cô giáo mới đến năm nay.
Hầu Văn Hạo: Ta nhớ ra rồi! Là cô giáo xinh đẹp mới đến năm nay đó!
Mỹ nữ? ? ?
Mọi người nghe xong lời này, trong lòng không khỏi phát ra tiếng "Ồ" ngạc nhiên.
Trong đó có không ít nam sinh, trực tiếp nhìn Tô Hàng với ánh mắt "Ra tay thật nhanh".
Ngay lúc này...
Keng! Nhóm WeChat lại vang lên một tiếng.
Trần Kế Ba: Tô Hàng, ngươi đã có bạn gái rồi mà còn tìm cô giáo xinh đẹp làm hướng dẫn? Không sợ bạn gái ghen à??
Bạn gái? ? ?
Nhìn thấy tin nhắn này, cả lớp trực tiếp tỉnh cả ngủ.
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đồng loạt đổ dồn về phía Tô Hàng.
Từng ánh mắt, trong mắt Tô Hàng, tựa như đang lóe lên những tia sáng tìm tòi nghiên cứu.
Tô Hàng không hề nghi ngờ.
Nếu không phải vì thầy giáo đang nói chuyện trên bục giảng, đám người này có lẽ đã xông tới bao vây "tra khảo" mình rồi.
Hầu Văn Hạo: Tô Hàng, ngươi có bạn gái rồi á? Là ai vậy!
Mạc Tư Thông: Có phải là học sinh trường mình không? Hay là sư muội nhỏ vậy? Cho xem ảnh với!
Kỷ Viện Viện: Cho xem ảnh với!. . .
Liên tiếp "Cho xem ảnh với" liên tục xuất hiện trong nhóm WeChat.
Tô Hàng cười nhạt một tiếng, gửi câu "Không có ảnh" sau đó nhìn vào màn hình điện thoại.
Trên màn hình vẫn để tấm ảnh tai thỏ của Lâm Giai.
Vẻ mặt nhu thuận đáng yêu, khiến Tô Hàng mỗi lần nhìn thấy lại cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Ảnh chụp như vậy, sao có thể để người khác xem được chứ? . . .
Trong nhóm lớp, thấy Tô Hàng gửi tin nhắn này, đám bạn học không khỏi tối sầm mặt.
Không có ảnh?
Đùa nhau à!
Nhất là ba người Mạnh Tỳ, càng lộ vẻ khinh bỉ đầy mặt.
Đã chuẩn bị kết hôn rồi mà lại không có ảnh chụp sao?
Ma quỷ mới tin!
Chắc chắn là bạn gái quá đẹp, nên không dám đăng ra ngoài!
Tống Mâu: @Mạnh Tỳ @Trần Kế Ba huynh đệ, hay là mình cùng nhau chọn cô Lâm Giai làm giáo viên hướng dẫn đi, tiện thể theo dõi Tô Hàng giúp bạn gái của nó!
Mạnh Tỳ: Tán thành, tiện thể xem vị cô giáo xinh đẹp kia rốt cuộc xinh đến cỡ nào!
Trần Kế Ba: Ừm… Nếu thật là mỹ nữ thì dù bài luận của cô ấy bắt ta sửa một trăm lần ta cũng cam lòng!
Tống Mâu: Quyết định vậy đi, nhanh chóng liên lạc với cô Lâm, kẻo hết chỉ tiêu!
Mạnh Tỳ: Thêm thêm!
Đang rảnh rỗi lướt tin nhắn tán gẫu của ba thằng bạn cùng phòng trong nhóm ký túc xá, sắc mặt Tô Hàng tối sầm lại.
Ba đứa này làm sao vậy?
Sao tự nhiên chủ đề từ bạn gái lại biến thành tìm Lâm Giai làm giáo viên hướng dẫn?
Nữ sinh thì không sao.
Nhưng nam sinh thì đương nhiên chỉ có thể để lão bà hướng dẫn mình mà thôi.
Bất quá…
Mình không thể nói với ba thằng bạn cùng phòng là cấm chỉ chúng tìm Lâm Giai làm giáo viên hướng dẫn.
Tô Hàng nghĩ ngợi, dứt khoát mở WeChat của Lâm Giai, gửi một tin nhắn.
“Không được nhận nam sinh làm giáo viên hướng dẫn.”

Mười mấy phút trước, ở cổng trường.
Lâm Giai và Trịnh Nhã Như đã đẩy hai hàng xe nôi, đi vào trong sân trường.
Hai người vừa đi vừa vô tình thu hút ngày càng nhiều ánh mắt xung quanh.
Chủ yếu là vì hai hàng sáu chiếc xe nôi thực sự quá ấn tượng.
Bất cứ sinh viên nào đi ngang qua đều ngạc nhiên nhìn mấy lần, sau đó lại bàn tán vài câu.
“Hai người kia là giáo viên trường mình sao?”
“Chưa thấy bao giờ, chắc vậy đó…”
“Vậy mà một lần mang theo tận sáu đứa trẻ…”
“Mọi người nói xem… sáu đứa trẻ này, là của một người hay là của cả hai người?”
“Tớ nghĩ là của cả hai người ấy chứ? Một người sao nuôi nổi tận sáu đứa, nghĩ thôi cũng thấy không thể nào, xác suất quá nhỏ!”
“Cũng không hẳn là vậy! Hai hôm trước tớ còn thấy một tin tức. Có cặp vợ chồng cùng nhau đẩy sáu chiếc xe nôi ở trong sân bay đấy.”
“Oa… Thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, ảnh chụp còn đây này.”
Mấy nữ sinh nhìn theo bóng lưng của Lâm Giai và Trịnh Nhã Như, ánh mắt dừng lại một chút ở xe nôi, chủ đề càng lúc càng đi xa.
Trong đó có một nữ sinh chuyển ánh mắt, hướng về phía Lâm Giai và Trịnh Nhã Như đầy ngưỡng mộ.
“Không nói gì thêm.”
“Sinh đa thai mà dáng vẫn giữ được như vậy, nếu sau này mình được vậy thì tốt quá.”
“Mày thôi đi… tao toàn nuốt nước bọt với thèm thuồng mà khó đấy…”
“Khó thiệt đó…” Nghe thấy lời của mấy nữ sinh sau lưng, Trịnh Nhã Như cảm khái lắc đầu: "Cô bé kia vừa nãy, nói đúng vào tim đen của tao."
"Sao vậy?"
Lâm Giai nghe vậy, khó hiểu nhìn Trịnh Nhã Như.
Cười khổ nhìn thân hình của Lâm Giai, Trịnh Nhã Như lắc đầu nói: "Nếu như sau này tao sinh con, mà giữ được dáng như mày thì tốt rồi."
"Mày á?"
Lâm Giai ngắm nghía dáng người cao ráo của Trịnh Nhã Như từ trên xuống dưới, cười nói: "Tao thấy mày muốn mập cũng khó đấy chứ."
“Cũng không hẳn vậy đâu.”
Trịnh Nhã Như nghiêm túc lắc đầu: "Lúc trước mẹ tao sinh tao xong, mập những 20 cân luôn đấy! Hai mươi cân đấy nhé!"
“Sau này mẹ tao giảm béo mãi mới trở lại được như bây giờ…”
Nói xong, Trịnh Nhã Như có chút khó khăn thở dài.
Giảm 20 cân?
Cô nàng nghĩ thôi đã thấy khổ sở rồi.
Cười một tiếng, Lâm Giai vừa định an ủi nàng ta vài câu thì điện thoại đột nhiên phát ra âm báo WeChat.
Mở WeChat ra xem, Lâm Giai giật mình, không nhịn được mà bật cười.
"Sao vậy?"
Thấy nàng ta vừa cười vừa thẹn thùng lại vừa thỏa mãn, Trịnh Nhã Như nhíu mày, đoán: "Tô Hàng nhắn tin hả?"
"Ừm."
Mím môi cười gật đầu, Lâm Giai tạm thời dừng bước lại, gửi lại một câu cho Tô Hàng.
“Sao vậy ạ? Chẳng lẽ… anh ghen hả?”
Gửi tin nhắn xong, Lâm Giai hơi dừng lại, lập tức tắt WeChat, khẩn trương nắm chặt điện thoại.
Muốn xem tin nhắn trả lời, lại có chút không dám xem.
Lúc gửi đi thì không sao.
Nhưng sau khi gửi rồi, cô bỗng cảm thấy mình gửi tin nhắn có chút làm người ta thẹn thùng.
Một bên, Trịnh Nhã Như nhìn Lâm Giai mặt đỏ bừng, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian: "Mày với Tô Hàng nói chuyện gì thế? Mà mặt đỏ như vậy?"
“Hả?”
Lâm Giai nghe xong giật mình, đưa tay che mặt đang nóng hổi: “Rõ lắm hả?”
"Siêu cấp rõ ràng luôn!" Trịnh Nhã Như híp mắt, nghiêm túc gật đầu.
Nghe vậy, Lâm Giai mở camera điện thoại lên, muốn xem mặt mình một chút.
Keng!
Đúng lúc này, trên điện thoại hiện ra thông báo Tô Hàng trả lời.
Ấn vào xem, Lâm Giai lập tức dừng bước chân lại.
"Ừm."
Chỉ một chữ đơn giản.
Nhưng Lâm Giai nhìn vào, mà mặt lại đỏ bừng lên ngay lập tức.
Hai tay cô nàng nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào chữ đó, khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Sẽ ghen sao?
Tô Hàng cũng biết ghen sao?
Vì mình ghen sao?
Cắn nhẹ môi, Lâm Giai không ngừng nhớ lại mấy câu nói đó trong đầu.
Vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt, lộ ra một nụ cười gần như phát cuồng.
"Tiểu Giai..."
Nhìn phản ứng này của Lâm Giai, Trịnh Nhã Như có chút bất đắc dĩ ho nhẹ.
Con bạn thân của mình, thật sự xong rồi.
Chỉ nhìn tin nhắn thôi mà cũng có thể vui mừng đến thế sao?
Chẳng lẽ Tô Hàng bỏ thuốc gì cho nó hả?
Thở dài một tiếng, Trịnh Nhã Như không khỏi nhắc nhở: "Tiểu Giai, không phải mày phải đi đưa giấy tờ sao…?”
“Hả?”
Quay đầu mờ mịt nhìn Trịnh Nhã Như một chút, Lâm Giai đột nhiên hoàn hồn.
“Đúng rồi… giấy tờ, còn phải mau chóng mang giấy tờ đi…”
Lâm bẩm một câu nhỏ, Lâm Giai mím môi cười một tiếng, trả lời Tô Hàng chữ "Được" rồi vội vàng tăng tốc bước chân.

Keng!
"Được."
Trong phòng học, thấy Lâm Giai trả lời lại chữ này, khóe miệng Tô Hàng cũng không tự chủ mà cong lên.
Ngay lúc này, bên tai truyền đến tiếng trêu chọc của ba người Mạnh Tỳ.
"Huynh đệ, đang chat với bạn gái hả? Cười ngọt như mật luôn vậy?"
"Ai... cẩu độc thân chịu 10 nghìn điểm bạo kích."
“Tới à mấy ông.”
Tô Hàng cười lắc đầu, nhìn lên bục giảng trống không ở phía trước: “Thầy đi rồi hả?”
“Đúng rồi, vừa đi xong, ngươi ngay cả việc này cũng không chú ý đến hả?"
Trần Kế Ba nói xong lén cười một tiếng: "Chắc là lo tán gẫu với bạn gái quá rồi chứ gì?”
Nghe Trần Kế Ba trêu chọc, Tô Hàng cười nhạt đáp lại, rồi thu dọn đồ đạc đứng lên.
“Đi thôi, về thôi.”
“Đi, lát nữa có muốn đi ăn một bữa rồi về không?” Tống Mâu cười đùa đề nghị.
Nghe vậy, Mạnh Tỳ và Trần Kế Ba lập tức gật đầu: “Được đó, anh em mình lâu lắm rồi không ăn chung.”
“Chứ sao nữa, từ khi thực tập xong là không có cùng nhau ăn bữa nào rồi.”
“Tô Hàng, ngươi đi cùng không?”
Ba người nói xong, đồng loạt nhìn Tô Hàng.
Nghĩ ngợi, Tô Hàng lắc đầu nói: "Ta còn tùy tình hình."
“Còn phải tùy tình hình?” Mạnh Tỳ cạn lời đáp một câu.
Mấy người đi ra khỏi khu giảng đường, Tống Mâu nhảy lên cao, trực tiếp ôm cổ Tô Hàng.
“Tô Hàng, hôm nay ngươi không đi thì quá là không nể mặt anh em bọn ta nha!”
Cảm thấy được sức nặng từ cổ, Tô Hàng cười khổ lôi tay Tống Mâu ra: “Không phải là tại ta có chút bận hay sao.”
"Không, ngươi đây là thấy sắc quên bạn..."
Trần Kế Ba nói xong, lộ ra một bộ mặt đau lòng.
Mạnh Tỳ và Tống Mâu cũng đồng loạt che ngực, thở dài lắc đầu: "Thấy sắc quên bạn rồi, thấy sắc quên bạn..."
"Là thấy sắc quên nghĩa."
Tô Hàng cạn lời đáp lại một câu với ba người, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Ba người thấy vậy, đứng ngây người tại chỗ, vội vàng đuổi theo.
Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!
Vây quanh bên người Tô Hàng, ba người tiếp tục thuyết phục.
Đúng lúc này, cảnh tượng đám đông tụ tập phía trước, đột nhiên thu hút sự chú ý của bọn họ.
"Tình huống gì vậy? Sao đông người vậy? Bán đồ sao?" Mạnh Tỳ có chút hiếu kỳ.
Trần Kế Ba lắc đầu nói: "Không rõ, qua xem thử đi?”
"Đi thôi, qua xem chút." Tống Mâu cười gật đầu.
Ba người cùng chung ý kiến, lôi kéo Tô Hàng, lại một lần tăng nhanh bước chân.
Thấy bọn họ thích tham gia náo nhiệt như vậy, còn lôi kéo mình cùng đi nữa, Tô Hàng bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng một giây sau, ánh mắt của anh đã dừng lại.
Vì trong đám sinh viên kia, anh hình như thấy bóng dáng Trịnh Nhã Như.
Là Trịnh Nhã Như sao? Mình nhìn nhầm à?
Tô Hàng hơi nhíu mày, rồi lại nhìn kỹ vài lần.
Sau vài giây, anh nheo mắt lại.
Anh không nhìn lầm, người đó thật sự là Trịnh Nhã Như!
Nhưng mà tại sao Trịnh Nhã Như lại xuất hiện ở đây?
Không phải cô ấy đang ở nhà mình sao?
Tô Hàng nghĩ ngợi, lại đi tới gần bạn bè và bạn cùng phòng một chút.
Nhìn thoáng qua phía trước Trịnh Nhã Như, anh lập tức dừng bước, có chút khó tin trợn to hai mắt.
Vì ở phía trước mặt Trịnh Nhã Như, anh vậy mà lại thấy được xe nôi thiết kế đặc biệt cho mấy đứa con ở nhà!
Sao mấy đứa con nhà mình lại đột nhiên xuất hiện trong trường học?
Cầu đề cử cầu Buff ~▽)
Bạn cần đăng nhập để bình luận