Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 968: Không muốn làm mụ bảo nam

"Chương 968: Không muốn làm mụ bảo nam"
"Không được, không ăn nữa đâu, lần nào ăn cũng làm hại ta đau bụng!" Nghe vậy, Lục Bảo lắc đầu lia lịa, nói nghiến răng nghiến lợi, cứ như thể đồ nướng là kẻ thù không đội trời chung của nàng vậy.
"Thật không? Ta nhớ lần trước ngươi đau bụng cũng nói y như vậy mà?" Tô Hàng lại không nhịn được trêu chọc, nói cho cùng, Lục Bảo vẫn không thể cưỡng lại cơn thèm ăn.
"Ta, ta... Ái da, lần sau ta thật sự không ăn nữa!" Lục Bảo nhất thời cứng họng, rồi lại vội vàng cam đoan, nhưng lời hứa của nàng nghe thế nào cũng không đáng tin.
Quả thật đúng như Tô Hàng đoán, Lâm Giai ở trong phòng Lục Bảo trông một lúc thì thấy sức khỏe nàng dần khá hơn, Lâm Giai và Tô Hàng lúc này mới yên tâm trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Hôm sau, Tô Hàng định bụng nếu Lục Bảo vẫn chưa khỏe hẳn thì sẽ xin phép cho nàng nghỉ học. Nhưng vừa rời giường, Lục Bảo đã nháo nhào như người không có chuyện gì, nhảy nhót tưng bừng, đâu còn vẻ ốm yếu, tiêu chảy hôm qua?
Hôm sau tan học, lần này Lâm Giai đi đón các con.
"Mẹ ơi, mẹ mua cho con một chiếc xe đạp được không?" Trên đường về nhà, Đại Bảo rất mong chờ hỏi.
"Mua xe đạp à, sao tự dưng con muốn mua xe đạp?" Lâm Giai không khỏi nghi hoặc hỏi, trước giờ nàng không thấy Đại Bảo thích đi xe đạp bao giờ.
"Đúng đó, đúng đó, con muốn mua xe đạp, mỗi ngày con tự đạp xe đi học rồi về!" Đại Bảo nói xong thì cúi gằm mặt, không biết Lâm Giai có đồng ý hay không.
"Ừm? Sao thế? Ta đưa đón con đi học về mỗi ngày vẫn tốt mà, sao tự dưng lại muốn tự đi xe đạp?" Lâm Giai dò hỏi, lông mày cũng cau lại, không biết cậu nhóc này lại bày trò quỷ gì nữa.
"Là thế này..." Đại Bảo lắp bắp, không nói ra lời.
"Mẹ ơi, để con kể cho mẹ nghe, hôm nay anh cả bị bạn trong lớp tên Vương Hiểu Đông cười nhạo. Nó mỗi ngày tự đi xe đạp đến trường, nó cười anh hai là đồ mụ bảo nam, lớn ngần này rồi mà vẫn để ba mẹ đưa đón!" Lúc này, Tứ Bảo đột nhiên đứng ra giải thích, những lời Đại Bảo không nói được đều bị cậu ta tuôn ra hết.
"Ra là thế, ừm... Thế Tiểu Trác con thì sao, anh con không muốn là mụ bảo nam, con có muốn mua xe đạp tự đi học về không?" Lâm Giai quay sang hỏi Tứ Bảo.
Các con giờ cũng đã lớn, mua xe đạp cho bọn trẻ tự đi học về cũng không phải là không được. Nhưng nếu chỉ có Đại Bảo, một mình đi xe đường xa như vậy, Lâm Giai ít nhiều vẫn lo lắng, vì thế mới hỏi thêm Tứ Bảo.
"Không muốn!" Tứ Bảo lắc đầu nguầy nguậy, từ chối thẳng thừng, xem ra chẳng có gì đáng bàn. Với Tứ Bảo, cậu không có chút xíu gì là không thể trở thành "mụ bảo nam" cả.
Tứ Bảo ngược lại còn thấy rằng dù mình và Đại Bảo mỗi ngày cùng nhau đi xe đạp đến trường thì Lâm Giai và Tô Hàng cũng phải đưa đón Nhị Bảo, còn gì bằng để Lâm Giai và Tô Hàng đưa đón về nhà, vừa khỏe re.
Tự mình mỗi ngày đi xe đạp đi học về mệt thấy bà, người khác có nói gì thì mặc kệ đi, có mất miếng thịt nào đâu.
"Mẹ ơi, vậy mẹ có thể mua xe đạp cho con không?" Đại Bảo lại thấp thỏm hỏi.
"Không được!" Lần này, Lâm Giai từ chối thẳng thừng.
"Vì sao?" Nghe vậy, mặt Đại Bảo nhăn nhó, vội hỏi.
"Không phải mẹ không muốn mua, mà là con đi xe đạp một mình đến trường về sẽ nguy hiểm lắm, mẹ không yên tâm." Lâm Giai giải thích, các con lớn thế này rồi, nhưng vẫn chưa đi đâu khỏi mắt nàng bao giờ, nàng cũng không yên tâm để Đại Bảo một mình đi lung tung như thế.
"Ô ~" Nghe Lâm Giai nói vậy, Đại Bảo nghẹn họng, vốn đã không mấy hy vọng, giờ lại càng thất vọng tràn trề.
Về đến nhà, Tô Hàng đang nấu cơm trong bếp.
"Tiểu Thần sao thế? Ai bắt nạt à? Sao nhìn mặt buồn rười rượi vậy?" Tô Hàng thấy Đại Bảo ủ rũ không vui thì hỏi Lâm Giai.
"Không phải đâu, chỉ là hôm nay trên đường về, nó đòi mua xe đạp để tự đi học về..." Sau đó, Lâm Giai kể chi tiết mọi chuyện trên đường về.
"Vậy à, ta lại thấy đây là một chuyện tốt, Tiểu Thần muốn độc lập sớm hơn, ý thức này đáng được khuyến khích và khẳng định, phải giúp con mới được!" Tô Hàng gật gù, bày tỏ ý kiến trái ngược với Lâm Giai.
"Tiểu Thần không hiểu chuyện, anh cũng định hùa theo nó làm loạn sao?" Nghe vậy, Lâm Giai liếc Tô Hàng một cái, rồi hỏi vặn lại. Trong mắt nàng, bọn trẻ còn nhỏ, để chúng tự đi học về, Lâm Giai không tài nào yên tâm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận