Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 217: Giữa vợ chồng điểm này sự tình

Trước ba mươi tuổi, tuyệt đối không kết hôn. Nhưng là bây giờ... Đường Nguyệt lại nhìn ánh mắt Tô Hàng nhìn Lâm Giai, sự kinh ngạc trong mắt từ từ thu lại, thay vào đó là một nụ cười. Xem bộ dáng hắn cưng chiều vợ con, chỗ nào còn giống người từng kiên quyết thề? Cũng không biết đến tột cùng là thời gian thay đổi một người. Hay là những trải nghiệm đặc biệt kia đã thay đổi con người hắn. Nhưng nói thật. Hai người này đứng chung một chỗ, cũng coi là trai tài gái sắc. Đường Nguyệt nhìn Lâm Giai, ánh mắt có chút ngưỡng mộ. Bởi vì trạng thái của Lâm Giai, nhìn không giống một người đã sinh con chút nào. Vóc dáng tướng mạo này, vẫn như một học sinh trẻ tuổi xinh đẹp. "Ta có thể ôm Tứ Bảo một lát được không?" Chậm rãi đi đến phía trước, Đường Nguyệt mỉm cười nhìn Lâm Giai. Nghe vậy, Lâm Giai nghĩ nghĩ, rồi cười đưa Tứ Bảo cho nàng. "Là ôm như thế này sao?" Đường Nguyệt vừa hỏi thăm, vừa vụng về ôm lấy Tứ Bảo. Trong lồng ngực là một cục mềm mại, nhỏ nhắn, khiến động tác của nàng bất giác cẩn thận. Chú ý tới người a di lạ mặt này, Tứ Bảo nháy mắt nhìn một hồi lâu. Ngay khi Đường Nguyệt có chút căng thẳng, sợ Tứ Bảo khóc thì tiểu gia hỏa khóe miệng giương lên, lộ ra một nụ cười ấm áp. Nhìn thấy Tứ Bảo cười, Đường Nguyệt trong thoáng chốc ngỡ ngàng, sau đó cũng cười theo. "Nó ngoan quá..." "Tứ Bảo không lạ người, bình thường sẽ không khóc. Nhưng mà nếu nói ngoan thì nó là đứa nghịch nhất trong anh chị em đó." Tô Hàng nghe bạn tốt nói, cười giải thích. Nghe vậy, Đường Nguyệt lại kinh ngạc nhìn Tứ Bảo, sau đó bật cười. Keng! Ngay khi ba người đang tụ tập trong phòng ngủ chính, chuông cửa đột nhiên vang lên. Ngồi ở phòng khách trò chuyện, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh chủ động ra mở cửa. Tiếp đó, giọng nói của Lâm Bằng Hoài, Đường Ức Mai và Trịnh Nhã Như truyền vào phòng ngủ chính. "Các con gái nuôi tỉnh chưa?" Vừa cười vừa nói một câu, Trịnh Nhã Như vừa nghiêng đầu nhìn vào trong phòng ngủ chính. Tô Hàng và Lâm Giai đang chuẩn bị ra ngoài đón khách thấy vậy không khỏi bất đắc dĩ. "Cô cứ vào đi, còn trốn ở ngoài cửa làm gì." Lâm Giai dở khóc dở cười nói một câu, gọi Trịnh Nhã Như vào. Trong nháy mắt, Trịnh Nhã Như hắng giọng nói: "Đây không phải sợ hai con đang làm giữa vợ chồng điểm này sự tình sao?" "Đừng nói lung tung, cha mẹ bọn con đều ở đây, bọn con sao có thể..." Mặt Lâm Giai đỏ ửng, bất đắc dĩ liếc nhìn Trịnh Nhã Như. Cười thêm hai tiếng, Trịnh Nhã Như bước nhanh vào phòng ngủ chính. Vừa đến bên Lâm Giai, cô tự nhiên chú ý tới Đường Nguyệt đang ôm Tứ Bảo. "Đây là?" Nhìn Đường Nguyệt, Trịnh Nhã Như nhíu mày. Hắng giọng một tiếng, Lâm Giai nhỏ giọng giải thích vào tai cô: "Đây là bạn của Tô Hàng, Đường Nguyệt." "Bạn của lão Tô à..." Lẩm bẩm một câu, Trịnh Nhã Như gật đầu với Đường Nguyệt. "Chào cô." Lâm Giai đứng giữa hai người, vội vàng giải thích: "Đây là bạn của tôi, Trịnh Nhã Như." "Chào cô." Gật đầu, Đường Nguyệt cười với Trịnh Nhã Như. "Ừm..." Lại gật đầu, Trịnh Nhã Như có chút ngượng ngùng rời tầm mắt. Cô nhìn người rất chuẩn. Nhìn một cái, liền biết người nào là chỗ mình với tới được, người nào không. Mà Đường Nguyệt, vừa lúc là kiểu người mà cô không thể với tới được. Bởi vì hình tượng của Đường Nguyệt, không chỗ nào không mang nhãn hiệu hoàn mỹ. Sự hoàn mỹ này, không chỉ là vẻ ngoài của Đường Nguyệt. Mà là mọi cử chỉ hành động của nàng rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến giống như người máy. Những người như vậy sẽ cho người khác một cảm giác xa cách tự nhiên, khiến người khác rất khó xâm nhập kết giao. Từ một mức độ nào đó mà nói, việc Đường Nguyệt dễ dàng khiến người ta có cảm giác xa lánh này, có chút giống Lâm Giai. Nhưng mà nếu tiếp xúc nhiều, liền sẽ phát hiện hai người rất khác nhau. Lâm Giai thuộc loại người khi chưa quen biết sẽ tỏ ra xa lánh, thậm chí lạnh lùng, nói thẳng ra là kiểu ngạo kiều hướng nội. Khi quen rồi thì tính cách rất hữu hảo rất đáng yêu. Nhưng Trịnh Nhã Như, cô đối xử với mọi người không hề lạnh lùng, ngược lại rất ôn hòa rất khách khí, nhưng lại tự nhiên xa cách người chưa quen biết, phảng phất đây là tính cách vốn có của cô. "Lục Bảo đang ngủ sao?" Vì không giỏi giao tiếp với kiểu người như Đường Nguyệt, Trịnh Nhã Như dứt khoát dời tầm nhìn. "Ừm, đang ngủ, chắc còn phải ngủ một tiếng nữa." Lâm Giai liếc nhìn thời gian, thuận miệng trả lời. Nghe vậy, Trịnh Nhã Như thở dài. "Còn định ôm em Lục Bảo nhỏ nhắn đáng yêu của chúng ta một cái, hết cơ hội rồi." Nói xong, cô quay đầu nhìn Tô Hàng. "Lão Tô, quà sinh nhật vẫn chưa cho cậu đây." Nói xong, không đợi Tô Hàng đáp lại, Trịnh Nhã Như đã nhanh như chớp đi ra ngoài. Tiếp đó, một đống đồ lớn nhỏ bị cô mang vào phòng ngủ chính. "Đây là tôi tặng, đây là ba tôi tặng, đây là ông Diêu tặng..." Trịnh Nhã Như lần lượt đếm. Cho đến khi tất cả mọi thứ được kiểm kê xong, cô mới hắng giọng, nói: "Ba tôi và ông Diêu nói, hai ngày nay họ có hoạt động tụ tập cần tham gia, không có cách nào đến chúc mừng cậu được." "Đợi sau có thời gian, họ sẽ đến một chuyến, họ hy vọng quà của họ, lão Tô cậu sẽ thích." Không bỏ sót một chữ nào mà đem lời của ba mình trần thuật lại, Trịnh Nhã Như thở phào. Lúc cô ra khỏi nhà, ba đã dặn đi dặn lại. Đến nơi phải cho Tô Hàng quà trước tiên, phải giải thích lý do vì sao họ không tới trước tiên. Đừng để Tô Hàng hiểu lầm. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, cô cũng có thể bình tĩnh về nhà giao nộp. Nhíu mày nhìn đống quà trên đất, Tô Hàng chau mày. Đống quà này, ngoài đồ Trịnh Nhã Như đưa thì không có thứ nào tiện nghi cả. Cộng giá trị vào, ít nhất cũng hai triệu trở lên. "Giúp ta gửi lời cảm ơn đến hai vị." Tô Hàng thuận miệng nói một câu. "Hại, các người khách sáo thật nhiều." Trịnh Nhã Như bất đắc dĩ khoát khoát tay, gật đầu ra ý đã nhớ. Một bên, Đường Nguyệt kinh ngạc nhìn đống quà trên mặt đất, có chút khó hiểu liếc Tô Hàng mấy lần. Sau khi nhà Tô Hàng phá sản, vài người bạn tương đối thân, cũng không còn lui tới với anh nữa. Bởi vì những "bạn" trong hội của bọn họ đều rất thực tế. Không có lợi ích gì, thì tại sao còn tốn công sức đi giao người bạn này? Thực ra Đường Nguyệt cũng không phủ nhận, bản thân mình cũng là một người rất thực tế. Muốn sinh tồn trong xã hội này thì nhất định phải thực tế. Nhưng đối với Tô Hàng, cô kết giao là bằng hữu thật lòng, không phải loại bạn bè lợi ích. Cho nên cho dù bố mẹ Tô Hàng phá sản, cô cũng không cố ý né tránh. Còn bây giờ... Có thể đưa những món quà như vậy, thì bạn bè của Tô Hàng hiển nhiên không phải là loại bạn bè không tiền không thế bình thường. Hơn nữa Trịnh Nhã Như còn nhắc tới mấy chữ người thu xếp. Những người thu xếp thật sự, đều là người không thiếu tiền không thiếu thế. Suy nghĩ, Đường Nguyệt tò mò nhìn về phía Tô Hàng. "Tô Hàng, bây giờ anh đang làm công việc gì?" Cô chỉ có thể nghĩ tới, Tô Hàng tự mình mở ra một con đường, nên mới quen được những người bạn này. Bởi vì nhìn bộ dạng bây giờ của Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh, thật sự rất phật hệ. Không hề giống trạng thái chuẩn bị gây dựng lại sự nghiệp. Hơn nữa những món quà này, đều là đích danh tặng cho Tô Hàng, không hề nhắc đến tên của Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh. "Ta..." Tô Hàng vừa muốn trả lời, thì tiếng chuông cửa lại vang lên. "Chờ một lát." Nói với Đường Nguyệt một câu, anh bước nhanh đi ra phòng khách. Vừa mở cửa ra thì thấy Ngô Thụy Hâm và con trai Ngô Bỉnh Phi của ông ta đang đứng ở ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận