Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1257: Ăn chực đều có thể nói lẽ thẳng khí hùng

Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi cảm thấy buồn cười, không nhịn được nảy sinh ý muốn trêu đùa Cung Thiếu Đình."Thử xem đi, ngươi không thử làm sao biết được? Biết đâu cô của ngươi lại không thích cây trâm này, nói không chừng sẽ cho không ngươi luôn cũng nên?"
Sau đó, Tô Hàng ghé vào tai Cung Thiếu Đình dụ dỗ nói.
"Sư phụ đúng là suy nghĩ nhiều, nhưng mà ngươi nói đúng, ta còn chưa thử mà, để ta đi hỏi cô ta thử xem sao."
Cung Thiếu Đình liếc mắt, rất nhanh đã hừng hực khí thế cùng động lực trở lại. Rõ ràng là hắn vẫn không từ bỏ việc muốn tặng cây trâm kia cho mẹ Trương Thốc Xúc.
"Thế này mới phải là ngươi nha!"
Nghe vậy, khóe miệng Tô Hàng cũng giật giật, cũng không biết nếu để mẹ Trương Thốc Xúc nghe thấy thì sẽ có cảm tưởng gì.
"Thôi được rồi, đừng lảm nhảm than vãn ở đây nữa, đi ăn sáng đã, không lát lại đến giờ ăn trưa đấy."
Nói rồi, Tô Hàng vỗ vai Cung Thiếu Đình, sau đó nói.
"Thôi đi, mất hết cả ngon miệng, cái dạ dày của ta buổi sáng hôm nay đã bị đống phiền muộn kia lấp đầy rồi."
Cung Thiếu Đình lắc đầu, ra vẻ bị diễn viên hài nhập đồng vậy. Nhưng sáng nay hắn cũng thực sự rất bực bội, đầu tiên là vì ngắm nghía cây trâm kia mà đến bài tập Tô Hàng giao cũng không làm xong. Hứa với Tô Hàng làm lại một lần rồi lại còn hứa hẹn đủ điều, giữa chừng còn bị Lâm Giai cắt Hồ, không bực mới lạ đấy.
"Thôi được rồi, nhanh lên, đừng dày vò nữa."
Thấy thế, Tô Hàng càng dứt khoát hơn, trực tiếp kéo Cung Thiếu Đình đi.
Trong phòng khách, Tô Hàng mang bữa sáng còn nóng ra, bày lên bàn để hai người cùng ăn.
"Đến đây, nhanh ăn đi, đừng khách sáo, nhiều thế này một mình ta ăn không hết đâu, lúc đó lại phí phạm."
Tô Hàng vừa nói, vừa đưa sandwich bơ thịt ba chỉ hun khói cho Cung Thiếu Đình.
"Ực ~"
Vốn dĩ Cung Thiếu Đình thật sự không có khẩu vị gì, nhưng thấy bữa sáng màu sắc, hương vị đều đủ thì bụng đúng là không nhịn được lên tiếng phản kháng.
"Nhìn cũng có vẻ được đấy chứ!"
Cung Thiếu Đình lẩm bẩm rồi cầm lấy sandwich cắn một miếng.
"Ngô ~"
Vừa vào miệng, mùi thơm nồng đậm lập tức tràn ngập khoang miệng. Nếu phải tìm một từ để diễn tả cảm giác này thì có lẽ chỉ có hai từ hạnh phúc mới lột tả hết được.
"Sư phụ, cái này làm thế nào thế? Ngon quá đi, ngô ~"
Cung Thiếu Đình vừa nói vừa nhai ngấu nghiến, miệng nhét đầy cả, nói chuyện cũng có chút không rõ.
"Không phải ngươi vừa nói không có cảm giác ngon miệng sao? Ta thấy bây giờ khẩu vị của ngươi còn tốt hơn ta đấy."
Nghe vậy, Tô Hàng nhếch mép chế nhạo.
Vừa rồi hắn kêu Cung Thiếu Đình đến ăn sáng, hắn còn bày vẻ không muốn, bây giờ không biết có phải vì đói bụng hay không mà lại ăn như hổ đói thế này.
"Hắc hắc hắc... Không phải tại sư nương làm bữa sáng quá ngon sao? Ta thề, đây chắc chắn là sandwich ngon nhất ta từng ăn đấy."
Cung Thiếu Đình cười rồi nịnh bợ, chỉ tiếc lúc này Lâm Giai không ở đây. Không biết có phải do hắn đói thật không, mà Cung Thiếu Đình cảm thấy bữa sáng sandwich này cực kỳ ngon.
Ngoài sandwich ra, bữa sáng còn có vài món ăn kèm đơn giản khác, Cung Thiếu Đình cũng không bỏ món nào, một bữa sáng thôi mà hắn ăn như ăn trưa, như gió cuốn.
Một bữa sáng này kết thúc, phần lớn thức ăn cơ bản đều vào bụng Cung Thiếu Đình hết, đến Tô Hàng cũng cảm thấy mình vẫn chưa no.
"Cách ~"
Sau khi ăn xong, Cung Thiếu Đình sờ cái bụng tròn vo của mình rồi thỏa mãn đánh một cái ợ.
"Lần sau ăn sáng xong, ngươi lại vào phòng làm việc của ta mà làm điêu khắc."
Thấy thế, Tô Hàng không nhịn được trêu chọc một câu.
"Không không không, sư phụ, trước đây ta không hiểu ý nghĩa của việc ăn chực là gì, nhưng bây giờ thì, ta cảm thấy thỉnh thoảng lại cọ được một hai bữa thế này, vẫn vô cùng cần thiết."
Cung Thiếu Đình lại ngang nhiên đáp lại.
"Ghê thật!"
Nghe vậy, khóe miệng Tô Hàng không nhịn được giật giật, cạn lời.
Có thể nói ăn chực một cách kiên cường như vậy, hắn đúng là lần đầu thấy, lời này chỉ có Cung Thiếu Đình da mặt dày như vậy mới nói được, người bình thường chắc chắn không làm được.
Sau khi ăn xong, Tô Hàng còn chần chừ một chút, đang định mang Cung Thiếu Đình vào phòng làm việc để tiếp tục bài học hôm nay thì đột nhiên bị Lâm Giai gọi lại.
"Khoan đã, ngươi làm gì đấy?"
Lâm Giai hỏi, trên người lại mặc một bộ quần áo mới mua gần đây, trong tay cũng cầm một cái túi xách, rõ ràng là đang chuẩn bị ra ngoài.
"Ta lại dạy hắn chút kỹ năng điêu khắc mới, hôm qua dạy luyện tập cũng khá rồi."
Tô Hàng chỉ vào Cung Thiếu Đình nói, đã nhận Cung Thiếu Đình làm đồ đệ rồi thì hắn sẽ kiên nhẫn nghiêm túc dạy dỗ.
"Vậy ngươi đây là lại hẹn với mấy cô bạn thân à? Muốn đi ra ngoài sao?"
Tô Hàng quay đầu hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận