Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 21:: Ân, ta xác thực không thành thật lắm

"Chương 21: Ân, ta xác thực không thành thật lắm"
"Cũng dám cười ta?" Tô Hàng quay đầu lại, nhíu mày nhìn Lâm Giai một cái.
Lâm Giai ho nhẹ, vội vàng giả bộ ra vẻ "chuyện gì cũng không liên quan tới ta".
Thấy vậy, đuôi mắt lông mày Tô Hàng lại nhướng lên, khóe miệng cong lên.
Cái người vợ lúc nào cũng dễ thẹn thùng này của mình, giờ gan cũng lớn hơn rồi đấy!
Bất quá càng ngày càng thú vị.
Ngay khi hắn chuẩn bị trêu chọc Tô Hàng thêm vài câu thì một tiếng khóc vang dội, đột nhiên từ phía ghế sô pha bên cạnh truyền đến.
Bị đặt ở đó tự chơi một mình, Tứ Bảo Tô Trác không được ai chăm sóc, sốt ruột rồi.
Không thể không nói, tiếng khóc của đứa bé con quả là ngày càng lớn hơn.
Đương nhiên, có thể là do tính cách của Tứ Bảo nữa.
Cạch cạch...
Lâm Giai sốt ruột chạy tới, vội vàng ôm lấy Tứ Bảo.
Vì vội quá nên mũi chân nàng không cẩn thận đá vào chân ghế sô pha.
"Ngô!"
Đau đớn kêu lên một tiếng, mũi Lâm Giai cay xè, trực tiếp đau tới mức khóe mắt rớm lệ.
Nhưng vì đang ôm Tứ Bảo, nàng không thể cúi người xuống xoa.
Cho nên, nàng chỉ có thể đứng yên tại chỗ chờ cơn đau qua đi.
Nghe thấy tiếng động, Tô Hàng vội vàng bế Nhị Bảo đi lên trước.
"Sao vậy?"
Hắn nhíu chặt mày, nhìn chân nhỏ bị tất chân bó lấy của Lâm Giai, thấy ngón cái chân phải của nàng hơi đỏ lên.
"Không sao."
Cắn môi lắc đầu, Lâm Giai vội cầm lấy cái trống lúc lắc.
Thấy nàng chỉ lo chăm sóc con mà hoàn toàn không để ý tới mình, lông mày Tô Hàng càng nhíu chặt hơn.
Cùng lúc đó, tiếng trống lúc lắc trong trẻo vang lên.
Leng keng leng keng...
Nghe được tiếng động, Tứ Bảo trong nháy mắt im lặng.
Đôi mắt nhỏ vẫn chưa tập trung được ánh nhìn, bắt đầu theo hướng phát ra tiếng trống lúc lắc.
"Oa~"
"Phốc lỗ~"
Các loại âm thanh cổ quái lạ thường, khó hiểu vang lên từ miệng Tứ Bảo.
Môi nhỏ bắt đầu cong lên.
"A~!"
Đang cao hứng chơi, Tứ Bảo đột nhiên hô lớn một tiếng.
Tiếng hô này trực tiếp làm Lâm Giai dừng động tác lắc trống lúc lắc.
Vội vàng nhìn về phía phòng ngủ chính, lông mày Lâm Giai nhíu lại, muốn đứng dậy.
Biết nàng lo lắng tình hình của các đứa nhỏ khác, Tô Hàng lập tức ngăn lại.
"Để ta đi xem, ngươi ngồi ở đây đừng nhúc nhích."
Người phụ nữ này thật là, nếu không cẩn thận va vào đâu đó nữa thì hắn sẽ đau lòng theo...
Ngăn Lâm Giai lại, Tô Hàng bế Nhị Bảo, khẽ khàng đi vào phòng ngủ chính.
Ngoài Nhị Bảo và Tứ Bảo, bốn đứa nhỏ khác đang nằm trên giường, cái cao cái thấp xếp thành một hàng.
Đây là ngủ theo hình nốt nhạc sao?
Tô Hàng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Hắn còn tưởng rằng lũ nhóc nhỏ như vậy ngủ sẽ rất ngoan ngoãn chứ.
Kết quả không ngờ...
Dù không thể lăn lộn trên giường thì bọn chúng vẫn cứ dịch qua lại khi ngủ.
"Hô..."
Khi Tô Hàng đến gần, Tam Bảo Tô Tiếu đột nhiên giơ tay nhỏ lên.
Tưởng hắn muốn tỉnh, Tô Hàng vội vàng nhìn.
Chờ mấy giây, hắn phát hiện Tô Tiếu không có ý tỉnh dậy, thậm chí trong lúc ngủ còn há miệng nhỏ, tiện thể còn run rẩy.
Đây là mơ thấy đang ngậm ti giả à?
Lông mày Tô Hàng nhíu lại, khóe miệng càng lúc càng cong lên.
Khi hắn quan sát Tam Bảo thì Lâm Giai ôm Tứ Bảo Tô Trác đi đến.
Tô Hàng nhìn lại, thấy Tứ Bảo đã ngủ rồi.
"Nhanh vậy đã ngủ?"
Tô Hàng ngạc nhiên, nhìn Nhị Bảo trong ngực mình đang tỉnh táo, thậm chí đã bắt đầu phun nước bọt chơi, bất lực.
Quả nhiên, so về chuyên nghiệp, Lâm Giai vẫn là chuyên nghiệp hơn.
Cẩn thận từng chút một đặt Tứ Bảo xuống, Lâm Giai quay đầu lại, thấy Tô Hàng đang bế Nhị Bảo đi qua đi lại.
Xem bộ dáng thì có vẻ là muốn dỗ Nhị Bảo ngủ.
Chỉ là hắn vừa đi, Nhị Bảo ngược lại càng tỉnh hơn.
Đôi mắt kia thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, rất là hứng thú.
Thấy thế, Tô Hàng bất lực.
"Sao thế? Ba ôm không đủ ấm áp, không làm cho con buồn ngủ à?"
Nói xấu Nhị Bảo một câu, Tô Hàng đưa ngón tay đâm vào mặt Nhị Bảo.
Mềm mại ~
Nâng gương mặt non nớt lên, mềm hồ hồ.
Cảm giác thật là tốt!
Tô Hàng nhất thời bị nghiện, lại nhẹ nhàng đâm thêm vài lần.
"A y!"
Dường như phản kháng, miệng nhỏ của Nhị Bảo chu ra, lại phát ra một tiếng kêu non nớt.
Đôi mắt hạnh vốn đang mở to, cũng bắt đầu trở nên tủi thân.
"Được được được, không làm nữa, không làm nữa được chưa?"
Tô Hàng sợ Nhị Bảo khóc, đánh thức cả lũ nằm trên giường, vội vàng dỗ dành nhẹ nhàng.
"Phốc..."
Lâm Giai nhịn không được bật cười, cong cong mắt nhìn Tô Hàng.
"Không ngờ ngươi cũng có lúc không thành thật như vậy?"
"Không thành thật?"
Tô Hàng nghe vậy thì nhíu mày.
Một giây sau, hắn nghiêm túc gật đầu nói: "Ừm, ta xác thực không thật thà lắm."
Nói xong, hắn nhìn Lâm Giai một cách đầy ẩn ý, khóe miệng cong lên.
Biết Tô Hàng đang xuyên tạc ý mình, Lâm Giai rùng mình, quay mặt đi chỗ khác.
Sao mình lại nhiều chuyện vậy chứ.
Trong lòng nàng ghét bỏ bản thân một câu, không dám nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng lại chậm rãi tiến lên, từ từ tới gần Lâm Giai.
Phù phù!
Phù phù!
Nghe thấy tiếng bước chân không ngừng đến gần bên tai, Lâm Giai cắn môi nhẹ, tim đập nhanh hơn.
Bàn tay nhỏ đang đặt trên giường bắt đầu khẩn trương nắm lấy ga giường.
Nhận thấy nàng bất an lo lắng, Tô Hàng không nhịn được bật cười.
Tiếng cười khe khẽ bên tai làm Lâm Giai càng thêm bất an.
"Ta không phải ý đó mà..."
Sợ Tô Hàng làm loạn, nàng sốt ruột quay đầu giải thích.
Cùng lúc đó, Nhị Bảo đã được Tô Hàng đưa đến trước mặt nàng.
"Nghĩ gì vậy?"
Tô Hàng nhíu mày, trên mặt lộ vẻ trêu chọc.
"Ta chỉ muốn để ngươi dỗ Nhị Bảo ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận