Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 124: Không cho phép cự tuyệt, nếu không cho ngươi trói đến trên giường

"Tối nay chú ý nhiều một chút tình hình của con, có thể sẽ sốt cao kéo dài đấy."
"Nếu như nhiệt độ cơ thể của con vượt quá ba mươi chín độ thì gọi điện thoại cho chúng ta nhé."
"Vâng, làm phiền rồi."
Lâm Giai khách khí gật đầu với y tá, rồi đặt Tam Bảo lên giường.
Nghĩ ngợi một lát, y tá lại dặn dò: "Bảo chồng cô mang bình sữa và sữa bột của con đến, nhất định phải để riêng bình sữa của bé với các bé khác."
Nói xong, y tá đi qua mở cửa sổ, sau đó đưa nước ấm và khăn mặt cho Lâm Giai rồi mới rời đi.
...
Lâm Giai làm theo lời y tá, nhắn tin ngắn cho Tô Hàng, rồi kéo ghế ngồi xuống bên giường.
Nhìn Tam Bảo ngủ không yên giấc, nàng cắn chặt môi, hốc mắt vô thức đỏ hoe.
Lúc vừa làm kiểm tra, cả quá trình tương đối mệt mỏi.
Nếu như là ngày thường, chắc chắn Tam Bảo đã khóc từ lâu.
Nhưng lần này, nàng chỉ nức nở vài tiếng, thậm chí không còn sức để mở miệng khóc.
Tiểu gia hỏa càng như vậy, Lâm Giai lại càng đau lòng.
"Tam Bảo ngoan, mẹ lau người hạ nhiệt cho con."
Lâm Giai nói xong, hụt hịt mũi rồi ngăn nước mắt.
Nhúng khăn mặt vào nước ấm, vắt khô, nàng nhẹ nhàng lau người cho Tam Bảo.
Cảm giác khăn mặt chạm vào khiến thân thể nhỏ bé của Tam Bảo khẽ nhúc nhích.
Đôi mày nhỏ xinh nhăn lại ngay tức khắc.
Như thể sợ mình làm nàng tỉnh giấc, Lâm Giai lập tức nhẹ tay hơn.
Chắc chắn Tam Bảo không tỉnh, nàng mới cầm khăn mặt tiếp tục lau.
...
Quá trình này kéo dài đến cả tiếng đồng hồ.
Cách một khoảng thời gian cố định, Lâm Giai lại đi thay chậu nước ấm mới, một lần nữa lau người cho Tam Bảo.
Lau xong lại đắp chăn mỏng lên cho con.
Để tránh gió đêm lạnh, khiến bụng bé bị lạnh.
Trong quá trình chăm sóc, thân thể mệt mỏi, tâm còn mệt mỏi hơn.
Thấy nhiệt độ cơ thể Tam Bảo cứ mãi trên ba mươi tám độ năm, lòng Lâm Giai cũng như treo trên sợi tóc.
Két Ngay khi Lâm Giai vừa lau người cho Tam Bảo xong, chuẩn bị đi đổ nước, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Thấy người đến là Tô Hàng, Lâm Giai lập tức căng thẳng.
"Đại Bảo bọn chúng không sao chứ? Có bị sốt lên sởi không?"
Nàng nhanh chân bước tới trước mặt Tô Hàng, ngẩng đầu hỏi thăm.
Vẻ lo lắng, lộ rõ vẻ bối rối.
Tô Hàng đưa tay xoa gò má nàng, ánh mắt ôn hòa lắc đầu: "Không sao, yên tâm đi, chúng nó khỏe cả."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tam Bảo.
"Tam Bảo sao rồi? Nhiệt độ cơ thể không vượt quá ba mươi chín độ chứ?"
"Chưa."
Lâm Giai có chút mệt mỏi lắc đầu, nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng: "Chỉ là cứ ở mức ba mươi tám độ năm, đến ba mươi tám độ tám rồi lại quay lại, không cách nào xuống dưới ba mươi tám độ năm được."
"Em đừng quá lo lắng."
Tô Hàng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Giai, mày nhíu lại.
"Chẳng phải bác sĩ cũng nói sao? Hai ngày này sẽ sốt, sau đó sẽ từ từ hạ xuống thôi."
"Em lên giường nghỉ ngơi một lát đi, việc hạ sốt cho Tam Bảo..."
Tô Hàng nói rồi, đi qua bê chậu nước lên.
Nhưng Lâm Giai lại lắc đầu, lo lắng nhìn Tam Bảo: "Em không sao, em không buồn ngủ, em vẫn muốn trông chừng con bé cho yên tâm."
"Em thế này mà còn nói là không sao?"
Tô Hàng thấy đầu óc Lâm Giai đã hơi mơ hồ, vẻ mặt nghiêm túc trách mắng.
"Thời gian sau cần chăm sóc Tam Bảo còn dài đấy."
"Nếu em bây giờ gục ngã, thì không chỉ có có trách nhiệm với bản thân mình mà còn là vô trách nhiệm với Tam Bảo nữa."
"Em..."
Lâm Giai bị Tô Hàng nói hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Em chỉ sợ nhiệt độ cơ thể của Tam Bảo đột ngột tăng cao."
"Em thật sự rất sợ nàng đột nhiên lại xảy ra chuyện..."
"Chiều nay lúc em phát hiện nàng đột ngột bị sốt, em đã không biết phải làm gì."
"Em trước kia còn hay tra trên mạng, khi con bị ốm thì nên chăm sóc thế nào."
"Nhưng mà khi gặp phải tình huống này, em mới phát hiện những thứ trước đây mình xem căn bản không dùng được."
"Em thật sự là một kẻ vô dụng!"
"Nói bậy gì đấy?"
Tô Hàng thấy Lâm Giai càng nghĩ càng tự trách, nheo mắt lại ngắt lời.
Vẻ mặt hắn không vui nhìn Lâm Giai, trầm giọng nói: "Hôm nay gặp phải chuyện này, anh cũng không hiểu."
"Cả hai chúng ta đều không có kinh nghiệm, không hiểu cũng là chuyện bình thường. Nếu theo cách em nói, chẳng phải anh cũng là đồ vô dụng à?"
"Em không phải..."
Lâm Giai nghe vậy, nước mắt cũng không kịp lau, ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, bối rối lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, Tô Hàng thở dài một tiếng, kéo nàng vào lòng.
Một tay hắn nhẹ vỗ lưng Lâm Giai, đồng thời nhìn về phía Tam Bảo đang ngủ trên giường, bất đắc dĩ nói: "Anh biết em tự trách, anh cũng tự trách."
"Muốn nói không chăm sóc tốt cho Tam Bảo thì không chỉ là trách nhiệm của một mình em, là trách nhiệm của cả hai chúng ta."
"Bây giờ em lại ôm hết trách nhiệm lên người, là muốn khiến anh càng tự trách hơn sao? Hả?"
"Em không có mà!"
Lâm Giai sốt ruột muốn giải thích.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên nói được một câu, đầu nàng đã bị Tô Hàng một lần nữa ấn vào trong ngực.
"Nếu không có thì em phải thả lỏng ra một chút."
Nói xong, hai tay Tô Hàng đột ngột nắm lấy mặt Lâm Giai, sau đó dùng sức xoa nắn gò má nàng.
"Dạo này gầy quá rồi, ngày mai về nhà, mấy ngày sau đó phải bồi bổ nhiều vào."
Có chút sững sờ, đầu Lâm Giai lập tức lắc như trống bỏi: "Em không cần, Tam Bảo còn..."
"Anh đã nói rồi, tình hình của Tam Bảo bây giờ, em có sốt ruột cũng vô dụng."
Tô Hàng nói rồi, nâng mặt Lâm Giai lên, nheo mắt nhìn nàng: "Còn về phần hiện tại, việc duy nhất em cần làm, đó chính là đi nghỉ ngơi, đi ngủ!"
"Em..."
"Không được phép cự tuyệt, nếu không anh sẽ trực tiếp trói em trên giường."
"...Thôi được, em đi nghỉ ngơi."
Đối diện với sự "uy hiếp" của Tô Hàng, Lâm Giai dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn yếu ớt gật đầu.
Đi đến bên giường, nàng lại quay đầu nhìn Tô Hàng một cái, ánh mắt cầu khẩn như muốn nói "Em thật sự không mệt"
Nhưng lời này vừa đến miệng đã bị ánh mắt trừng của Tô Hàng chặn lại.
Nín lặng không dám nói gì, đôi mày thanh tú của Lâm Giai nhíu lại, ngoan ngoãn nghiêng mình nằm xuống giường.
Ôm Tam Bảo vào người, nàng bị Tô Hàng nhìn chằm chằm, khó chịu nhắm mắt lại.
"Em ngủ là được chứ gì... Anh đừng nhìn em, em khó ngủ lắm."
Lâm bẩm một câu, đôi mi đỏ hoe vì khóc rung rung, cuối cùng vẫn là khép chặt lại.
Nhìn chằm chằm nàng một hồi, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng, rồi rời khỏi phòng bệnh, đi thay chậu nước khác.
...
Chờ hắn lần nữa quay trở lại phòng bệnh, Lâm Giai đã ngủ say.
Nhìn thấy tóc mai che trên mặt nàng, khẽ run lên, Tô Hàng nhẹ nhàng bước đến bên giường, gạt tóc nàng ra sau tai.
"Ngủ ngon..."
Tô Hàng trấn an nàng một câu rồi lại đi đến cạnh Tam Bảo.
Phanh!
Dù Tô Hàng đã rất cẩn thận, khi đặt ghế vẫn gây ra chút tiếng động.
Chỉ một chút động tĩnh nhỏ này, đã khiến Lâm Giai lập tức tỉnh giấc.
"Sao vậy? !"
Nàng kinh hô, vội nhìn Tam Bảo.
Chắc chắn tiểu gia hỏa không sao, nàng mới mệt mỏi nằm xuống.
"Hay là em không ngủ được..."
Nói xong, Lâm Giai có chút mơ hồ cố chớp mắt mạnh, tựa hồ muốn tỉnh táo hơn.
Thấy nàng cả người đều mơ màng, Tô Hàng thở dài đứng dậy, nhẹ nhàng sờ má nàng.
"Không có việc gì, ngủ tiếp đi, Tam Bảo cứ để anh lo."
"Nếu như Tam Bảo có vấn đề gì, anh nhất định phải lập tức đánh thức em..."
Lâm Giai mơ hồ lẩm bẩm một câu, thực sự không nhịn được cơn buồn ngủ, đôi mắt lại nhắm nghiền.
Nhưng dù đã trong trạng thái ngủ, lông mày nàng vẫn căng cứng, ngủ cũng không yên.
Thấy vậy, Tô Hàng thở dài một tiếng, lại bất đắc dĩ nhìn sang Tam Bảo cũng ngủ không ngon giấc.
Hai mẹ con này, thật là khiến người ta đau lòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận