Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 483:: Đáng sợ Lưu lão sư

Chương 483:: Lưu lão sư đáng sợ Lúc Tô Hàng nhìn sang, vị lão sư này đang đẩy kính mắt.
Vẻ mặt nghiêm túc, cứng nhắc, cực kỳ giống chủ nhiệm lớp hồi sơ trung của hắn.
Khẽ nhíu mày, Tô Hàng có chút không vui nói: "Vị lão sư này, cô còn chưa nói tên mình là gì."
"Là phụ huynh của con, tôi có quyền được biết tên của giáo viên dạy con mình chứ?"
Lời này của Tô Hàng khiến cho sắc mặt vị chủ nhiệm lớp này cứng đờ.
Đằng sau cặp kính, cô ta chớp mắt một cái, giọng nói có chút xa cách: "Xin lỗi, tôi tên Lưu Phương."
"Ừ."
Hờ hững gật đầu một cái, Tô Hàng không nhìn Lưu Phương, ngồi xuống trước mặt mấy đứa nhỏ.
Đưa tay xoa mặt Lục Bảo, Tô Hàng nhìn cô bé nhà mình đang khẩn trương nuốt nước miếng liên tục, dịu dàng an ủi: "Tiểu Nhiên, có các anh chị ở bên con rồi."
"Nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ tìm cô giáo."
"Về nhà cũng không được giấu diếm, phải nói với ba ba mẹ đầu tiên, biết chưa?"
"Dạ..."
Cô bé giật mình, bàn tay nhỏ lo lắng nắm chặt quần áo, đôi mắt hạnh thấp thỏm chớp chớp.
"Ba ba, Tiểu Nhiên... Tiểu Nhiên sẽ nghe lời."
"Ừ, ba ba tin Tiểu Nhiên."
Lại cười với cô bé, Tô Hàng tiếp tục nhìn Đại Bảo và các bé khác, bắt đầu căn dặn từng đứa.
Sau khi trấn an được sáu nhóc con, hắn mới quay sang nhìn Lưu Phương.
"Lưu lão sư, tính cách của các con tôi, trong bản điều tra tính cách học sinh mà trường yêu cầu trước đây, tôi đều đã viết rồi."
"Tiểu Nhiên tương đối nhát gan, mong cô chiếu cố cháu nhiều hơn một chút."
"Được."
Đẩy kính mắt, Lưu Phương bình tĩnh gật đầu.
Nói với giáo viên trợ giảng bên cạnh vài câu, Tô Hàng lúc này mới rời đi.
Nhìn theo bóng dáng ba ba, mấy đứa nhỏ chậm chạp không muốn quay đầu lại.
Thấy vậy, Lưu Phương khụ khụ, giọng nói có chút cứng nhắc: "Các em mau vào lớp học với cô nào, các bạn nhỏ khác đang chờ các em đấy."
"Dạ..."
Thất lạc gật đầu, mấy đứa nhỏ lại quyến luyến nhìn theo bóng ba ba, sau đó cùng Lưu Phương đi vào lớp học.
...
Trong lớp, các bạn nhỏ khác vốn đang thì thầm trò chuyện.
Vừa thấy Lưu Phương bước vào, gần như ngay lập tức im bặt, vội vàng ngồi xuống.
Từng đôi tay nhỏ, ngay ngắn đặt trên bàn.
Những thân hình bé nhỏ vốn tùy ý thả lỏng, giờ cũng nhao nhao trở nên căng thẳng.
Vẻ không vui ban đầu trong mắt Lưu Phương, khi thấy bọn trẻ ngồi nghiêm chỉnh đồng loạt cũng biến mất.
Liếc nhìn vị trí trong lớp, cô chỉ vào chiếc bàn ở gần cửa sổ bên phải, nói: "Tô Thần, con đến ngồi ở đó."
"..."
Chớp mắt nhìn Lưu Phương, Đại Bảo có chút do dự.
Tam Bảo giơ tay nhỏ lên, nghiêng đầu nhỏ nói: "Cô ơi, cho anh hai ngồi cùng Tiểu Nhiên đi cô."
"Có anh hai bên cạnh, Tiểu Nhiên sẽ không sợ."
"Hả?"
Nhướn mày, ánh mắt Lưu Phương rơi lên người Tam Bảo.
"Trừ lúc chơi đùa. Còn không, trong giờ học, khi cô chưa cho phép các con nói chuyện, các con không được nói."
"Cô giáo không dạy các con chuyện đó à?"
Đến cuối câu, giọng Lưu Phương vô thức cao thêm.
Thấy vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn của cô, Tam Bảo hơi giật mình, cái miệng nhỏ ấm ức liếc mắt một cái.
Từ trước đến nay nàng chưa từng gặp cô giáo nào hung dữ như vậy, nhất thời có chút sợ hãi.
Nhưng khi đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Phương, nàng lại cố nén không dám khóc.
Một bên, Ngụy Hiểu Vân thấy Tam Bảo bị dọa, vội bước lên trước, nhỏ nhẹ nói với Lưu Phương: "Lưu lão sư, cô làm vậy sẽ dọa bọn trẻ sợ."
"..."
Trầm mặc nhìn Ngụy Hiểu Vân một lúc, Lưu Phương nhướng mày, hơi thiếu kiên nhẫn quay mặt đi, đồng thời lẩm bẩm trong miệng.
"Đã sớm nói là tôi không muốn dạy mấy đứa trẻ mẫu giáo này mà."
"Mấy đứa trẻ con như vậy, thật là khiến người ta lo lắng."
"Biết thế tôi đã xin với viện trưởng, tiếp tục dạy lớp lớn hơn rồi..."
...
Ngụy Hiểu Vân nghe Lưu Phương lẩm bẩm, lông mày cũng theo đó hơi nhíu lại.
Cô biết Lưu Phương là giáo viên kỳ cựu nhất trong trường mẫu giáo.
Đồng thời, cũng là giáo viên dạy giỏi nhất.
Học sinh được cô giáo dục, trước khi vào tiểu học, đều có thể thành thạo nắm vững vần, 26 chữ cái in hoa, in thường tiếng Anh, cùng phép cộng trừ trong phạm vi 30.
Cho nên, hầu hết phụ huynh có con lớn đều muốn con mình học với Lưu Phương.
Như vậy, sau khi vào tiểu học, trẻ có thể nhanh chóng bắt kịp tiến độ học tập, có nhiều thời gian hơn để học thêm một môn năng khiếu, đồng thời tránh được việc trẻ con ở tuổi đó cứ quấn lấy lớp mầm non.
Nhưng năm nay, viện trưởng lại đột nhiên điều Lưu Phương xuống dạy mẫu giáo.
Điều này, khiến cho những giáo viên như cô khó mà hiểu nổi.
Vả lại, theo Ngụy Hiểu Vân thấy, Lưu Phương không hề phù hợp để dạy trẻ mẫu giáo.
Bởi vì trẻ mẫu giáo vẫn đang trong giai đoạn đầu học các quy tắc của trường.
Trẻ càng hiếu động, càng vô tư thì càng cần một quá trình thích nghi từ từ.
Mà cách giáo dục nghiêm khắc của Lưu Phương đối với các bé, giống như là tên lửa đẩy, đang ép bọn trẻ nhanh chóng tiến về phía trước.
Cúi đầu nhìn Tam Bảo bên cạnh, Ngụy Hiểu Vân thở dài bất lực.
Cô bé rõ ràng nhận thức được rằng mình vừa bị cô giáo trách phạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn ban đầu, trong phút chốc đã ủ rũ xuống.
Ấm ức cúi đầu, đôi tay nhỏ thấp thỏm nắm chặt góc áo.
Thương cảm thở dài, Ngụy Hiểu Vân lại nhìn Lưu Phương, nói: "Lưu lão sư, hay là cứ để Tô Thần ngồi cùng Tô Nhiên đi ạ?"
"Tô tiên sinh cũng nói, Tô Nhiên nhát gan. Để con bé ngồi cạnh anh hai, chắc sẽ đỡ hơn một chút."
"Cũng được."
Lãnh đạm đáp lại một câu, ánh mắt Lưu Phương đảo qua cả lớp một vòng, cuối cùng dừng lại ở góc khuất gần cửa sổ bên phải.
Chỉ vào đó, giọng cô lạnh nhạt nói: "Tô Thần, Tô Nhiên, hai con đến đó ngồi."
"Dạ..."
Ngước mắt nhìn Lưu Phương một chút, Đại Bảo nắm chặt tay nhỏ của Lục Bảo, dẫn em gái nhanh chóng đi qua, sợ cô giáo lại nổi giận.
Lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Đại Bảo và Lục Bảo, Ngụy Hiểu Vân nhíu mày nói: "Lưu lão sư, Tô Nhiên dáng người thấp, để con bé ngồi phía sau có phải không tốt lắm không..."
"Rốt cuộc cô là chủ nhiệm lớp hay tôi là chủ nhiệm lớp?"
Lời Ngụy Hiểu Vân còn chưa dứt, Lưu Phương đã tức giận lên tiếng: "Ngụy lão sư, xin cô đừng quên, cô là trợ giảng của tôi."
"Cô nên biết trợ giảng cần làm những gì chứ?"
"..."
Giọng nói nghiêm khắc của Lưu Phương, khiến phòng học trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.
Tất cả các bạn nhỏ, đều trợn mắt to, lo lắng nhìn chủ nhiệm lớp hung dữ.
Ngụy Hiểu Vân bị nói đến ngượng ngùng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hít sâu một hơi, cô cuối cùng vẫn gật đầu xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Lưu lão sư, là tôi đã thất trách."
"Ừm."
Lãnh đạm đáp lại một tiếng, Lưu Phương tiếp tục sắp xếp chỗ ngồi cho Nhị Bảo và các bạn khác.
Ngoại trừ Đại Bảo và Lục Bảo, những nhóc con khác đều bị tách ra.
Cũng may những bạn cùng lớp còn lại không thay đổi.
Tuy không thể ngồi cạnh nhau, nhưng Nhị Bảo và các bạn khác cũng có thể tiếp tục ngồi cùng những người quen thuộc.
Khi đi đến vị trí của mình, Tam Bảo nhẹ nhàng nắm tay Ngụy Hiểu Vân.
Chú ý đến bàn tay mềm mại, Ngụy Hiểu Vân ngạc nhiên cúi đầu.
Đôi mắt nhỏ chạm mắt Ngụy Hiểu Vân, Tam Bảo lén liếc nhìn Lưu Phương một cái.
Sau khi xác định Lưu Phương không chú ý đến mình, cô bé mới nhón chân, nhỏ giọng nói với Ngụy Hiểu Vân: "Cô giáo không cần buồn."
Nói xong, Tam Bảo buông tay, nhanh chóng chạy về vị trí của mình.
Ngẩn ngơ nhìn theo bóng Tam Bảo, Ngụy Hiểu Vân bật cười, trong lòng nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô thật không ngờ rằng.
Mình vậy mà lại được một cô bé an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận