Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 855:: Giang sơn đời nào cũng có tài tử ra

"Đương nhiên rồi!" Lục Bảo ưỡn cái miệng nhỏ lên, nàng cũng là người rất có thực lực đó, có được không? !"Vậy được rồi, đến đi? Còn đưa cho ngươi nè!" Nghe vậy, lão giả cũng không dây dưa nữa, cướp đồ yêu thích của người khác không phải là tác phong của ông, chỉ là trong miệng lẩm bẩm vài câu đáng tiếc. Cũng chính vì thế mà Tô Hàng lại đánh giá ông thêm vài phần, lão giả này là một người rất có nguyên tắc và quy củ. "Cô bé! Ngươi định dùng khối nguyên thạch này để điêu khắc cái gì thế?" Tiếp theo đó, lão giả lại hiền hòa hỏi thăm Lục Bảo một câu, ông mặc dù không còn để ý khối nguyên thạch kia nữa, nhưng lúc này lại sinh ra hứng thú với Lục Bảo, một cô bé tuổi nhỏ mà đã đi tham gia cuộc thi điêu khắc. "Ừm... Ta nghĩ, ta muốn điêu khắc một bộ cầu sơn thủy lập thể, chắc sẽ không tệ đâu!" Lục Bảo nghĩ một chút, liền tùy tiện nói, nàng vừa cầm khối nguyên liệu đá này lên một cái thì đã bắt đầu suy nghĩ về việc này rồi. "Cầu sơn thủy? Không không không! Khối vật liệu này dùng để điêu khắc một rừng trúc hoặc là một viên cải trắng ngụ ý tài nguyên dồi dào đều rất tốt!" Nghe vậy, lão giả liền lắc đầu, sau đó nói với Lục Bảo. Nghe nói vậy, Tô Hàng không nhịn được mà nhìn lão giả nhiều hơn một chút, xem ra vị lão giả này có lẽ cũng có một tài nghệ vô cùng đặc biệt trong lĩnh vực điêu khắc. Mặc dù hắn đánh giá cao đề nghị của Lục Bảo hơn, nhưng hai đề nghị của lão giả cũng là những lựa chọn rất tốt, chỉ là có lẽ kém hơn một chút xíu thôi. "Rừng trúc và cải trắng? Ân... Không được! Khối nguyên thạch này nhìn có vẻ trong suốt, nhưng thực ra vẫn có chút độ lớp lang, điêu khắc cầu sơn thủy chạm rỗng lập thể sẽ tốt hơn một chút!" Lục Bảo suy nghĩ một hồi, liền trực tiếp phủ định đề nghị của lão giả. Những cách điêu khắc tham khảo ngụ ý tốt đẹp như rừng trúc hay cải trắng, vốn dĩ nàng cũng đã nghĩ qua, nhưng để điêu khắc cho ra đúng ý thì phải phù hợp với nguyên liệu đá này, nếu không điêu khắc ra sẽ thiếu đi một chút hương vị. "Ồ? Cho ta nhìn thử lại xem?" Nghe vậy, lão giả cũng không phản bác, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ về lời Lục Bảo nói. "Cho nè!" Lần này Lục Bảo cũng không nhìn Tô Hàng mà đưa trực tiếp cho lão giả. "Cái này... Đúng là, nhìn thì trong suốt, mà lại có chút độ lớp lang, nhóc con ngươi nói đúng đó!" Nghe vậy, lão giả cười khổ một tiếng, sau đó liền khẳng định ý nghĩ của Lục Bảo. "Ai ~ mắt già rồi! Xem ra ta đúng là tùy tiện không tha người, mắt mờ rồi a!" Sau đó, vừa tự giễu, vừa trả nguyên liệu đá cho Lục Bảo, hành động này không nghi ngờ gì chính là thừa nhận sai lầm của mình, còn càng xem trọng ý nghĩ của Lục Bảo. "Oa! Tiểu Nhiên lợi hại thật đó a!""Tiểu Nhiên lúc nào mà không lợi hại?" "Vị gia gia này còn phải nhận thua kìa..." Đám nhóc đứng bên thấy thế cũng xôn xao lên, bọn nó cũng không cần biết có hiểu hay không, chỉ cần biết Lục Bảo lợi hại là được. "Tiểu tử! Cô nhóc nhà ngươi không tầm thường nha? Thiên phú điêu khắc này về sau chắc chắn có thể có một chỗ đứng trong giới điêu khắc đấy!" Tiếp đó, lão giả quay đầu sang Tô Hàng tán dương. Ông rất ghen tị khi Tô Hàng có một cô con gái đáng yêu, mà lại có thiên phú điêu khắc không tồi như thế, đổi lại nhà ông thì thằng cháu cả ngày chỉ biết ăn với chơi thì được. "Đâu có ạ!" Nghe vậy, Lục Bảo vốn đã có chút hướng nội lại càng đỏ mặt, thật đúng là không chịu được những lời khen ngợi như thế này. "Lão tiên sinh quá khen rồi!" Tô Hàng khiêm tốn một câu, trong lòng thì vui vẻ khác thường, nhìn khóe miệng sắp nhếch đến mang tai của hắn thì biết. Lúc Ma cà bông khen sáu bé bảo bối của hắn, so với khen chính hắn còn làm người khác cảm thấy vui vẻ hơn. "Ta đây cũng không có nói quá đâu! Cô nhóc này của ngươi sau này lớn lên có lẽ không thể lường trước được đấy, đúng là giang sơn đời nào cũng có tài tử, đám lão già như chúng ta có lẽ sắp bị đào thải rồi!" Lão giả có vẻ như đang nói thật vậy, vừa lắc đầu vừa nói đầy chắc chắn. "Đúng rồi! Cô nhóc này của ngươi là ai dạy vậy?" Ngay sau đó, ông lại hỏi tiếp một câu. Ông không tin Lục Bảo từ trong bụng mẹ đã biết những thứ này, chắc chắn là có người dạy, chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện xuyên qua đầu thai sao? "Nàng hả? Là ta dạy đó, chủ yếu là nàng học cũng hơi chăm chỉ một chút, lại thêm thiên phú cũng không tệ, xác thực so với những người cùng lứa học điêu khắc nhanh hơn một chút đây?" Tô Hàng nói, sau đó lại chỉ vào chính mình, với những kỹ năng điêu khắc hắn nhận được từ hệ thống, hắn dạy Lục Bảo, tin rằng sẽ không ai dạy tốt hơn hắn. "Ngươi?" Lão giả nghi ngờ một tiếng, sau đó nghiêm túc quan sát Tô Hàng một chút, hơi kinh ngạc. Bởi vì muốn dạy Lục Bảo đến trình độ này, thì bản thân mình phải có trình độ điêu khắc rất cao mới được, điêu khắc thường cần có tuổi tác và kinh nghiệm tích lũy mới thành. Mà Tô Hàng nhìn qua lại còn quá trẻ, không giống như một bậc thầy điêu khắc a! "Xin hỏi tên của ngươi là gì vậy?" Tiếp theo, lão giả lại hỏi một tiếng, bất quá, thái độ của ông lần này đã thay đổi lớn, không còn có cái vẻ nhìn hậu bối như trước nữa. Có thể dạy được Lục Bảo đến trình độ này, tối thiểu nhất cũng phải là người cùng cấp bậc với ông, thậm chí có thể còn lợi hại hơn ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận