Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 837: Trực tiếp cho cả vui vẻ

"Bảo bối, con không sao chứ, con nhà ai mà thô lỗ thế!" Phụ huynh của đứa bé kia cũng kịp phản ứng, vội vàng kéo con lên. Tiếp theo đó, người kia liền muốn vung tay đánh Tứ Bảo, nhưng Tô Hàng đã nhanh chân chạy đến kéo Tứ Bảo ra, đến cả vạt áo của Tứ Bảo cũng không chạm vào.
"Hừ!" Thấy cảnh này, Tô Hàng không nhịn được cười lạnh một tiếng. Mình không dạy dỗ con cái tử tế, để nó nói bậy thì cũng thôi đi, đằng này lại còn muốn động tay đánh Tứ Bảo, cái người lớn này thật không biết xấu hổ.
"Để ta xem ngươi còn dám nói không! Lần sau ta xé miệng ngươi cho coi, ahihi..." Tứ Bảo vẫn chưa hả giận, liên tục mắng đứa bé kia, cũng là một người không dễ bỏ qua. Vừa rồi Tứ Bảo vì ở gần đứa bé kia nên khi Tứ Bảo ra tay thì phụ huynh hai bên đều không kịp phản ứng, đến lúc bọn họ kịp phản ứng thì đứa bé kia đã bị ăn không ít đấm vào mặt. Đánh bất ngờ không phòng bị, cộng thêm Tứ Bảo vốn có luyện võ, mặc dù đứa bé kia nhìn lớn hơn Tứ Bảo nhiều nhưng tố chất thân thể của Tứ Bảo đã thể hiện hết rồi, nên trận đó hoàn toàn là thế cục một chiều.
"Ha ha ha... Thành gấu trúc rồi!" Nhị Bảo thấy vậy thì cười không nhịn được, kiểu chế nhạo này lại càng khiến người khác tổn thương hơn! Lúc này đứa bé kia vừa bị Tứ Bảo đè xuống đấm cho mấy cái, khi đứng dậy thì một bên mắt đã thành mắt gấu mèo, mặt cũng theo đó sưng phồng lên.
"Hừ!" Nghe vậy, đứa bé kia tức giận đến muốn đánh người, nhưng khi thấy Tứ Bảo thì sợ hãi rụt đầu lại. Tứ Bảo vừa rồi đánh quá đau, cái vẻ hung hãn như hổ con, làm hắn bị ám ảnh tâm lý.
"Đây là con nhà anh à? Sao xuống tay ác thế? Anh xem con nhà tôi bị đánh ra nông nỗi gì rồi đây?!!" Người kia là một nam nhân, nhưng đến cuối câu thì giọng lạc hẳn đi.
"Ừm? Vậy ngươi muốn giải quyết sao đây?" Tô Hàng nhướn mày, nhìn dáng vẻ người kia, cùng với cái mặt gấu trúc của đứa bé kia, cố nén cười mà lên tiếng. Hai người bọn họ trông thật khôi hài, không đi diễn hề thì đúng là lãng phí nhân tài.
"Thứ nhất, để con anh cúi gập người chín mươi độ xin lỗi con trai ta, thứ hai chúng ta sẽ nói về việc bồi thường tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần!" Người kia cứ nghĩ Tô Hàng muốn giải quyết riêng, vừa bắt đầu đã ra dáng đòi hỏi, suýt chút nữa đã khiến Tô Hàng phải bật cười thành tiếng.
"Xin lỗi? Vì cái gì phải xin lỗi, là con trai ngươi thiếu giáo dục, dẫn đầu sỉ nhục người nhà ta, vốn dĩ ta còn muốn nếu như ngươi không quản được thì để ta dạy cho nó một chút!" Nghe vậy, Tô Hàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, như thể người kia vừa nói ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng được. Nói đến đây thì phản ứng của Tứ Bảo lại đặc sắc. Lúc đầu khi nghe người kia kể ra một tràng thì Tứ Bảo đã nghĩ đến Tô Hàng và Lâm Giai sẽ nói thế nào về mình. Thậm chí Tứ Bảo còn tưởng tượng ra lát nữa Tô Hàng sẽ bảo mình cúi đầu xin lỗi đối phương, lúc đó mình sẽ không cúi đầu hay là không cúi đầu đây? Nó cảm thấy mình không sai! Nhưng Tứ Bảo tuyệt đối không ngờ Tô Hàng lại nói như vậy, dù sao thì đánh người chung quy vẫn là không đúng.
"Về phần tiền thuốc men thì sao lại phải cần? Con trai ta đánh con trai ngươi đến tàn phế à? Chuyện này chẳng qua là trẻ con cãi nhau thôi mà!" Sau đó Tô Hàng lại bồi thêm một câu, xem ra người kia muốn lấy tiền thuốc men từ chỗ Tô Hàng là không được rồi.
"Chuyện này mà cũng xem như cãi nhau thôi sao? Anh nhìn con trai tôi xem, mặt mũi nó thế này đây! Nhỡ sau này có gì không hồi phục, hoặc là có di chứng thì anh chịu trách nhiệm được sao?" Nghe vậy, người kia hoảng hốt nói, giọng gần như lạc đi, xung quanh ai cũng bị thu hút đến.
"Phụt phụt!" Nghe vậy, Tam Bảo và Ngũ Bảo không cẩn thận bật cười, nhìn cái mắt gấu mèo của đứa bé kia, hai người trực tiếp cười phá lên. Trong chớp mắt, đứa bé kia trừng mắt hung dữ về phía Tam Bảo và Ngũ Bảo, nhưng chỉ bị ánh mắt khiêu khích của Tứ Bảo dọa cho phải thu ánh mắt về.
"Còn nữa, anh xem con trai tôi bị dọa sợ như này, hôm nay tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần của con tôi cũng không được thiếu!" Ngừng một chút, người kia lại nói tiếp, đại khái là chỉ cần hôm nay không bồi thường cho một cái giá vừa ý thì đừng hòng đi!
"Cái gì thế? Rõ ràng đang yên lành tự dưng đâm vào người chúng ta, không phải muốn lừa chúng ta đó chứ?" Tô Hàng cẩn thận nhìn mặt đứa bé kia, giả như không thấy trên mặt nó bầm chỗ nọ sưng chỗ kia, mà lại rất vô tội nói. "Về phần phí tổn thất tinh thần, cái này phải tính toán cho kỹ mới được, con trai ngươi nói khó nghe như vậy, để ta, các con ta và cả lão bà ta đều phải chịu tổn thất tinh thần rất lớn, để ta tính thử ngươi phải bồi thường bao nhiêu đây..." Chưa kịp để người kia phản bác thì Tô Hàng đã tự mình lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận