Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1030: Làm nằm sấp ngươi

"x·á·c thực, đến lúc đó Tiểu Trác nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng thích thú." Đại Bảo cũng cười trộm rồi trầm ngâm một tiếng, nhưng vẫn không có hành động gì, hắn không hề ngốc, lúc này mà xông lên trêu Lâm Giai thì đúng là tìm mắng."Chạy đi, vậy cố lên!" Sau đó, Tô Hàng mới thả Tứ Bảo và huấn luyện viên đi, cuộc thi cũng sắp chính thức bắt đầu. Tuy nói là cuộc thi võ thuật truyền thống, nhưng đây không phải là kiểu biểu diễn mà là thật sự giao đấu, Lâm Giai ở bên cạnh cũng không khỏi lo lắng."Ông xã, anh nói nếu Tiểu Trác bị thương thì làm sao bây giờ?" Lâm Giai không kìm được lo lắng hỏi, thả Tứ Bảo lên đó, còn đấu với mấy đứa trẻ có khi còn lớn hơn cả nó, Lâm Giai vẫn luôn sợ Tứ Bảo sẽ bị thương."Bà xã, con cái rồi cũng phải tự trưởng thành thôi, em che chở chúng như vậy cũng đâu bảo vệ được cả đời, hơn nữa đây là thi đấu chính quy, trước đó cũng đã có biện pháp bảo hộ đầy đủ rồi, chạm vào là dừng thôi!" Tô Hàng an ủi, thực ra chính anh cũng hơi lo lắng, nhưng không hề lộ ra."Dạ..." Lâm Giai đáp lời, nhưng vẻ lo lắng trong mắt vẫn khó mà che giấu, mãi lâu vẫn không tan đi. Chẳng mấy chốc, cuộc thi bắt đầu. "Ta thấy Tiểu Trác rồi, ở lôi đài số 3 bên kia kìa!" Nhị Bảo mắt rất tinh, liếc mắt đã thấy Tứ Bảo lên đài. "Ta cũng thấy rồi, Tiểu Trác cố lên cố lên cố lên!" "Nhanh nhanh nhanh, hoành phi hoành phi!" "Nhị ca cố gắng lên, nhị ca là nhất!" Mấy đứa bé nhao nhao cổ vũ, cái kiểu hò hét thoải mái đó, khiến người xung quanh không ngừng liếc nhìn, chúng không có cái kiểu lo lắng như Tô Hàng và Lâm Giai. Trong mắt bọn trẻ, Tứ Bảo bình thường đánh nhau chưa từng thua, sao có thể bị người khác đánh chứ, nó đánh người ta còn được."Tiểu Trác, nhất định phải cố lên đó..." Lâm Giai cũng âm thầm ở trong lòng cổ vũ Tứ Bảo, lúc này sự chú ý của nàng đều dồn vào Tứ Bảo rồi, không còn tâm trí đâu để quan tâm đám nhóc con xung quanh đang làm gì nữa. Trên lôi đài. "Em trai à, ta khuyên nhóc hay là nên nhận thua cho sớm đi!" Đối diện Tứ Bảo là một đứa trẻ lớn hơn nó một chút, lúc này đang có chút trêu tức nói, nó cảm thấy mình gặp may rồi, thấy có thể dựa vào ưu thế chiều cao mà đè bẹp Tứ Bảo. "Làm nằm sấp ngươi! Làm nằm sấp ngươi! Làm nằm sấp ngươi!" Tứ Bảo không nói gì khác, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại ba chữ này, trong mắt lộ ra một vẻ ngoan cường, lúc ra sân đến cả huấn luyện viên của nó cũng có chút bất ngờ. "Chỉ bằng ngươi? Nhìn chiêu quyền con gián của ta đây..." Đứa trẻ đối diện bĩu môi khinh thường, rồi dẫn đầu tấn công về phía Tứ Bảo. "Làm nằm sấp ngươi!" Tứ Bảo cũng hét lớn một tiếng rồi nghênh đón, lúc này càng thêm hung hăng, đối mặt với đối thủ lớn hơn mình, không hề sợ hãi. Ầm! Tay của hai người va vào nhau, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, vừa chạm vào đã tách ra. "Ai da, tê ~ tay của ta!" Đối thủ của Tứ Bảo đau đớn kêu to, dù sao cũng là một đứa bé, khi bị đau thì không kìm được. "Làm nằm sấp ngươi!" Nhưng Tứ Bảo thì khác, trong miệng hô khẩu hiệu mà Tô Hàng đã dặn, nhân cơ hội truy kích lên. Tiếp đó, Tứ Bảo tiến đến gần rồi tung một cú đá ngang, lần này đối thủ của Tứ Bảo lại đau chân, đây là cái mà họ dùng để bảo vệ ống quyển và cổ chân. "Bạch bạch!" Sau một khắc, Tứ Bảo lại quét một chân khác vào chân còn lại của đối phương. Ầm! Lần này, đối thủ của Tứ Bảo không nhịn được nữa, trực tiếp ngã mạnh xuống đất, cả trọng tài cũng ngơ ngác. Vội vàng chạy lên xem đứa bé kia thế nào, tuy là có mang đồ bảo hộ, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì có thể là do bên tổ chức chịu trách nhiệm, mấy phụ huynh kia mà làm ầm lên thì họ toi. Mà tất cả chuyện này đều diễn ra quá nhanh, ông ta còn chưa kịp ngăn cản, khi đến nơi thì đối thủ của Tứ Bảo đã ngã trên đất rồi. "Ô ô ô đau đau!" Trọng tài vừa đến bên cạnh đứa trẻ thì cơn đau mới ập đến, nó khóc rống lên, đúng là không bò dậy nổi. "Hô" Thấy vậy, trọng tài mới thở phào nhẹ nhõm. "Đứa bé này trông nhỏ vậy, ra tay ác độc quá nha!" Ngay sau đó, trọng tài lại nhìn sang Tứ Bảo rồi thầm than một tiếng. Ông ta không chỉ nói là Tứ Bảo đánh người hung ác, mà là với bản thân mình cũng vậy, ban đầu khi chạm vào nhau một cái, hai người đều thực sự va vào nhau. Đối thủ của Tứ Bảo thì kêu đau mà khóc luôn, còn Tứ Bảo thì đến một tiếng cũng không rên, đúng là một đứa bé ngoan cường mà! "Hô~" Mãi đến lúc này, Tứ Bảo mới dường như cảm thấy tay mình bị đau, sau đó dùng miệng thổi nhẹ, muốn làm giảm bớt chút đau. "Còn có thể đứng dậy được không? Năm, bốn, ba..." Ngay sau đó, trọng tài đứng trước mặt đứa bé vừa bị đánh bại mà hô. Ông ta đoán chắc đứa nhỏ này không thể đứng dậy nổi, lúc này vẫn đang nằm trên đất khóc lóc, nước mắt còn chưa khô, nhưng thủ tục vẫn phải làm một chút. Khi trọng tài đếm đến một, cũng là lúc trận đấu kết thúc, sau đó trọng tài mới để người dìu đối thủ của Tứ Bảo đứng lên rồi cho cậu ta xuống sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận