Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 447: Ca ca bay lên rồi!

Chương 447: Ca ca bay lên rồi!
Lắc đầu, hắn cười nhạt nói: "Không tính khách nhân, chỉ là du khách thôi."
"Ngươi cũng biết ta phụ trách xử lý đợt triển lãm này mà."
Nói đến đây, Diêu Văn Phong thở dài.
Thấy thế, Tô Hàng cũng đành chịu lắc đầu.
Mục đích của triển lãm, hắn đương nhiên biết.
Diêu Văn Phong xử lý đợt triển lãm này là để tuyên dương kỹ thuật điêu khắc vĩ đại của Trung Quốc.
Không hề có tính chất lợi nhuận, xem như một hoạt động công ích.
Cho nên giá vé vào cửa của triển lãm được định rất thấp.
"Bất quá cũng không thể để bên trong chờ quá lâu."
Cười cười, Diêu Văn Phong dẫn Tô Hàng và cả nhà đi vào khu trưng bày.
Vì là ngày chủ nhật, thêm vào giá vé vào cửa thấp, rất nhiều người đã đến tham quan.
Từ người bảy tám chục tuổi, đến người một hai chục tuổi đều đến khu trưng bày.
Nhưng những đứa trẻ chỉ có hai ba tuổi như Đại Bảo thì không có.
Thêm vào đó còn là sáu đứa trẻ sinh sáu.
Mấy tiểu gia hỏa mặc đồ cùng màu với ba mẹ vừa tiến vào, lập tức nhận được sự quan tâm của mọi người.
Đối diện với những ánh mắt nhìn chằm chằm, trừ Lục Bảo ra, những đứa trẻ khác như không nhìn thấy gì.
Tam Bảo đảo mắt nhìn quanh một vòng, tò mò chớp mắt hỏi: "Đây chính là triển lãm sao?"
"Ừm, triển lãm, là thông qua việc trưng bày một số hiện vật, hình ảnh, để người thưởng thức chiêm ngưỡng."
Vừa cùng mấy tiểu tử kia đi vào bên trong, Tô Hàng vừa giải thích.
Chỉ là những từ ngữ như hiện vật, thưởng thức, đối với mấy tiểu tử kia mà nói, vẫn còn quá thâm sâu.
Liếc mắt nhìn qua những hàng trưng bày xung quanh, bọn trẻ nghe kiến thức nửa vời, chỉ biết mờ mịt gật đầu.
Biết bọn trẻ không hiểu, Tô Hàng bất đắc dĩ cười, tiếp tục nói: "Ví dụ như đợt triển lãm này, là mang một số tác phẩm nghệ thuật điêu khắc ra trưng bày, để mọi người đến xem."
"Vậy điêu khắc của ba ba ở đâu?"
Nhắc đến điêu khắc, mấy tiểu tử kia lập tức nắm bắt trọng điểm.
Diêu Văn Phong đi ở phía trước nghe vậy, quay đầu hỏi Tô Hàng: "Tôi biết, hiện tại dẫn mọi người đến đó nhé?"
"Đi!"
Tô Hàng còn chưa trả lời, mấy tiểu tử kia đã hưng phấn sắp nhảy cẫng lên.
Thấy vậy, Tô Hàng cười gật đầu: "Làm phiền ông rồi, Diêu lão."
"Không có gì."
Cười nhạt một tiếng, Diêu Văn Phong tiếp tục đi phía trước.
Rẽ một chút, năm tủ trưng bày liền cùng nhau xuất hiện ngay trước mắt.
Vị trí nổi bật, cùng với những hàng trưng bày có niên đại xa xưa, chế tác tinh mỹ đặt chung một chỗ.
Tuy được đặt chung với những hàng trưng bày đó, năm kiện hàng trưng bày này vẫn không hề bị lu mờ.
"Chính là chỗ này."
Diêu Văn Phong chỉ vào tủ trưng bày, rồi bất đắc dĩ cười nói: "Mấy món ông điêu khắc này, quá được hoan nghênh."
Phía trước tủ trưng bày đầy ắp người, hầu như không có kẽ hở để đến gần.
Xét về độ được hoan nghênh, có thể nói là nhất trong khu trưng bày.
Đặc biệt là sau khi biết mấy món triển lãm phẩm đều là do một thợ điêu khắc hai mươi mấy tuổi tạo ra, đoàn người vây xem càng trò chuyện rôm rả.
“Sinh bát bằng không, chúng ta một lát lại đến xem?” Tô Hàng thấy thế, hỏi nhóm tiểu tử bên cạnh.
Với vóc dáng của bọn trẻ, muốn vượt qua đám đông để nhìn thấy hàng trưng bày rất khó. Trước mắt mọi người đã vây kín tủ trưng bày.
"Muốn xem..."
Miệng nhỏ lí nhí, Tam Bảo không nỡ rời mắt khỏi hướng tủ trưng bày.
Những đứa trẻ khác cũng phản ứng tương tự.
Sau khi biết triển lãm là một nơi trang nghiêm, điều duy nhất bọn trẻ cảm thấy hứng thú chính là những tác phẩm điêu khắc do ba ba làm.
Bây giờ ngay cả tác phẩm của ba ba cũng không nhìn thấy, bọn trẻ không tránh khỏi thất vọng.
Nhưng mấy tiểu tử kia rất hiểu chuyện.
Dù trong lòng có thất vọng, chúng cũng không quấn lấy ba ba mụ mụ làm ồn.
Bước nhỏ về phía trước, hiểu chuyện nắm chặt tay em gái, Đại Bảo an ủi: "Một lát nữa trở lại xem nhé!"
"Ừm..."
Gật gật đầu, Tam Bảo bước nhỏ bước nhỏ, chậm rãi trở lại bên cạnh ba ba mụ mụ.
Nhìn mấy tiểu tử chu miệng nhỏ, dáng vẻ phiền muộn, Tô Hàng nghĩ nghĩ, nhướn mày nói: "Ba ba có một cách, có thể cho các con hiện tại nhìn thấy."
"Nhưng mỗi người chỉ có thể nhìn hai phút đồng hồ, các con đồng ý không?"
"Hả? ?"
Nghe vậy, sáu tiểu gia hỏa mắt trừng to sáng như tuyết.
Một giây sau, tiếng đáp đồng thanh vang lên.
"Đồng ý!!"
"Tốt."
Cười nhạt một tiếng, Tô Hàng dẫn đầu bế Đại Bảo lên.
Nhìn hành động đột ngột của lão công, Lâm Giai lo lắng nhíu mày: "Anh định làm gì vậy?"
"Làm thế này." Vừa trả lời, Tô Hàng vừa dùng sức nhấc cao hai tay.
Cùng lúc đó, Đại Bảo đã ngồi trên vai ba ba.
"Ngồi vững nhé."
Nhắc Đại Bảo một câu, Tô Hàng dùng hai tay cố định thân thể nhỏ bé của cậu bé, sau đó bước lên phía trước hai bước.
"Nhìn thấy không?"
"Thấy… thấy rồi..."
Thanh âm có chút run rẩy, ánh mắt Đại Bảo còn hơi sợ hãi nhìn phía trước, tim nhỏ đập bịch bịch.
Cậu sợ độ cao.
Dù chỉ là độ cao trên vai ba ba cũng sợ.
Cho nên việc đầu tiên khi ngồi lên vai ba ba, là cậu bé dùng tay ôm chặt lấy đầu ba ba.
Cộng thêm hai tay của Tô Hàng cố định, Đại Bảo mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, chớp mắt nhìn về phía những hàng trưng bày phía trước.
Từng kiện hàng trưng bày tinh xảo, được bảo vệ hoàn hảo.
Dưới ánh đèn phản chiếu, cảm giác chiều sâu của hàng trưng bày tăng lên.
Cả kiện hàng trưng bày phảng phất trở nên càng thêm sống động.
Trong khi Đại Bảo nhìn chăm chú, những đứa trẻ khác đang trợn mắt há mồm ngẩng đầu nhìn ca ca.
Tứ Bảo: "Ca ca bay lên rồi..."
Tam Bảo: "Chúng ta lát nữa cũng muốn bay bay sao?"
Ngũ Bảo: "Ừ… phải bay bay đi."
Nhị Bảo: "Bay bay thì có thể thấy điêu khắc của ba ba?"
Lục Bảo: "Tiểu Nhiên sợ bay bay..."
Tam Bảo: "Không sao đâu, nhìn ca ca còn không sợ!"
Tứ Bảo: "Ừ! Ca ca sợ cao, mà ca ca còn không sợ~"
Mấy tiểu tử kia hào hứng thảo luận, đứa nào đứa nấy đều phấn khích.
Vừa đúng hai phút, Tô Hàng liền thả Đại Bảo xuống, sau đó tiếp tục bế Nhị Bảo lên.
Ngoại trừ khoảnh khắc ban đầu khi mới lên, cô bé có chút sợ.
Thời gian sau đó, nàng đã hoàn toàn quên nỗi sợ.
Sau Nhị Bảo là Tam Bảo.
Sau Tam Bảo là Tứ Bảo.
Sau Tứ Bảo là Ngũ Bảo… Đến khi Ngũ Bảo được thả xuống, Lục Bảo nhìn thấy ba ba đưa tay về phía mình, đột nhiên rụt người lại.
"Ưm…"
Tiểu nha đầu lắc đầu, sợ sệt nhìn ba ba.
"Tiểu Nhiên sợ..."
"Vậy Tiểu Nhiên không xem sao?"
Nhìn tiểu nha đầu sắp thu mình thành một cục, Tô Hàng ôn hòa hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt của Lục Bảo trở nên xoắn xuýt.
Không xem sao?
Muốn xem chứ!
Đây là đồ ba ba làm mà!
Nhưng mà… Ngồi ở vị trí cao đó đưa, thật đáng sợ!
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Bảo đột nhiên cảm thấy tủi thân.
Hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống, nàng ngước lên nhìn ba ba đầy tội nghiệp, ấm ức rút mũi nói: "Muốn… Muốn xem."
"Thế nhưng mà… Thế nhưng mà Tiểu Nhiên hơi sợ..."
"Ô..."
Nói đến cuối cùng, Lục Bảo nhịn không được khóc oà lên.
Nhìn con gái vừa lau nước mắt vừa khóc thút thít, Tô Hàng không do dự ôm chặt lấy nàng vào lòng.
"Tiểu Nhiên đừng sợ."
"Những cái này chúng ta không xem nữa, đợi về nhà ba ba điêu cho Tiểu Nhiên một con thỏ nhỏ, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận