Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 117: Liên quan tới lão công lễ vật, chỉ muốn tự chọn!

Chương 117: Liên quan tới quà của lão công, chỉ muốn tự chọn!"Mua cho Tiểu Hàng sao?""Ừ, đúng vậy."Lâm Giai vừa nói xong liền đặt túi xách đang cầm trên tay xuống, xoay người đi tới trước một chiếc đồng hồ màu xanh đậm.Nàng vừa cẩn thận quan sát chiếc đồng hồ trên tay, vừa nói: "Tôi muốn mua một chiếc, làm quà sinh nhật cho Tô Hàng.""Tiểu Hàng... Quà sinh nhật?"Lâm Duyệt Thanh lại sững sờ, nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi nói: "Sinh nhật của Tiểu Hàng, không phải còn mấy tháng nữa sao?""Vâng."Lâm Giai gật đầu, có chút xấu hổ cười nói: "Tôi muốn dùng tiền lương của mình, tiết kiệm tiền để mua cho anh ấy, nên muốn chuẩn bị sớm một chút."Nói xong, nàng sờ chiếc vòng ngọc tinh xảo trên tay, nói: "Tôi cũng không khéo tay, không thể tự làm quà cho anh ấy được."“Trước đây anh ấy nói, anh ấy thích đồng hồ, tôi liền nghĩ, đợi đến sinh nhật anh ấy, hay là mua cho anh ấy một cái đồng hồ đeo tay.”“Dù sao cũng là đồ anh ấy thích, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nhỉ?”Nói đến đây, khóe miệng Lâm Giai hơi cong lên, vẻ mặt có chút vui mừng.Lâm Duyệt Thanh đứng bên cạnh thấy vậy, đôi mày đang nghi hoặc cũng giãn ra, thay vào đó là một vẻ dịu dàng.Nàng mỉm cười nhìn Lâm Giai, cũng đi theo tới quầy đồng hồ nam.Trong tủ đồng hồ, các mẫu đều cùng một dòng, giá đều khoảng bốn năm vạn.Với mức lương giáo viên, để tiết kiệm tiền mua một chiếc đồng hồ đeo tay như vậy, không phải vài tháng là không mua được.Đó là còn trong trường hợp không có chi tiêu gì khác, chỉ tập trung tiết kiệm tiền để mua đồng hồ.Chứ không phải trước sinh nhật của con trai mình, có thể sẽ không đủ."Hay là mua loại rẻ hơn chút đi?" Lâm Duyệt Thanh đề nghị.Lâm Giai nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con tính rồi, mức giá này là hợp lý."“Vậy mấy tháng này, con sẽ không mua quần áo mới, không mua đồ trang điểm à?” Lâm Duyệt Thanh nói xong, nhíu mày.Nghe vậy, Lâm Giai khẽ cười nói: "Quần áo thì con mua đủ mặc rồi, tạm thời không cần mua thêm."“Còn đồ trang điểm, trừ mỹ phẩm dưỡng da, mấy thứ khác con dùng khá lâu, cũng không cần mua mới.”“Còn mỹ phẩm dưỡng da…”Nàng nghĩ tới đây, như có điều suy nghĩ nói: "Mỹ phẩm dưỡng da con dùng không đắt, chắc không sao đâu?""Với lại hôm nay con vừa đi xem việc làm thêm rồi.”Nhắc tới việc làm thêm, Lâm Giai hài lòng cười tươi.“Nếu việc làm thêm này xác nhận xong, thì đủ tiền tiết kiệm mua chiếc đồng hồ ở mức giá này.”Ngại ngùng cười cười, Lâm Giai tiếp tục nói: "Hơn nữa, chi phí sinh hoạt hàng ngày và tiền sữa của các con đều do Tô Hàng gánh hết."“Ừm... Chỗ con dùng tiền, thật sự là không có nhiều."Nói xong, Lâm Giai nở nụ cười với Lâm Duyệt Thanh."Con sẽ lên kế hoạch thật tốt, dì đừng lo lắng."“Con bé ngốc này.”Thấy Lâm Giai phân tích nghiêm túc như vậy, Lâm Duyệt Thanh vừa vui mừng vừa xót xa thở dài.Vui mừng là vì trong lòng Lâm Giai có Tô Hàng.Con trai mình quả thật đã tìm được một cô con dâu toàn tâm toàn ý đối tốt với nó.Xót xa là vì Lâm Giai quá ít nghĩ cho bản thân.Nhưng chuyện này, Lâm Duyệt Thanh biết mình không nên can thiệp quá nhiều.Con dâu mình có tấm lòng như vậy, là chuyện tốt.Mình quản nhiều, ngược lại không hay.Hơn nữa.Giữa những người trẻ, có chuyện như thế này, chứng tỏ tình cảm của họ hòa thuận.Rất tốt!"Có cần dì giúp con chọn không?"Lâm Duyệt Thanh cười, chuyển chủ đề.Lại nhìn lướt qua trong tủ trưng bày một lần, Lâm Giai lắc đầu, chân thành nói: "Món quà này, con muốn tự mình chọn.""Với lại hiện tại con chỉ mới xem thôi, chọn món nào cụ thể, con muốn suy nghĩ thêm đã."Nói xong, Lâm Giai cụp mắt xuống, ánh mắt lộ ra vẻ hạnh phúc.Chiếc đồng hồ đeo tay này, tuy không phải do nàng tự làm, nhưng cũng thể hiện một phần tấm lòng của nàng.Duy chỉ những món quà liên quan tới Tô Hàng, nàng không muốn để ai giúp đỡ, chỉ muốn tự mình chọn.“Được thôi.”Lâm Duyệt Thanh gật đầu, đứng sang một bên, ánh mắt hiền hòa nhìn Lâm Giai.Cô nhân viên đứng một bên nhìn hai người trước mặt, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói gì.Tuy là công việc, cô ấy nên tới tư vấn.Nhưng nghe những lời đối thoại của họ, cảm nhận được bầu không khí này, cô ấy không tiện xen vào.Thôi...Để xem có khách nào khác không vậy.Để lại một nụ cười ngại ngùng nhưng không hề mất lịch sự, cô nhân viên quay người đi về phía những khách hàng khác.Ánh mắt Lâm Giai lại lướt một vòng trong mấy quầy, cuối cùng dừng lại ở một chiếc đồng hồ màu xanh mực giá hơn 47.000.Nghĩ tới dáng vẻ Tô Hàng đeo chiếc đồng hồ này, nàng đắc ý cười.Nếu giữa chừng không thấy chiếc nào tốt hơn, vậy sẽ mua chiếc này.“Dì à, con xem cũng gần xong rồi, chúng ta đi thôi.”Một lần nữa xách túi lên, Lâm Giai cầm thêm cả chiếc túi Lâm Duyệt Thanh đang cầm trên tay.Thấy thế, Lâm Duyệt Thanh nhíu mày."Tiểu Giai, con xem thường sức của mình sao? Cái túi nhẹ thế này mà xách không nổi!"Lâm Duyệt Thanh vừa nói, vừa định cầm túi lại thì bị Lâm Giai nhanh tay ngăn lại.“Không sao đâu ạ, cũng không xa chỗ để xe, con xách được mà.”Cười với Lâm Duyệt Thanh, Lâm Giai như sợ túi xách trong tay bị cướp mất, vội vàng tăng nhanh bước chân.Lâm Duyệt Thanh thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau.Trong ánh mắt nàng nhìn Lâm Giai, cũng có thêm vài phần hài lòng."Chúng ta về thôi."Mười mấy phút sau, Lâm Duyệt Thanh và Lâm Giai nhanh chóng trở về trang viên.Khi hai người vào nhà, Tô Hàng và Tô Thành đều không ở phòng khách.Không cần nghĩ cũng biết.Hai người kia, chắc chắn đang ở trong phòng ngủ chính."Dì, dì vào nghỉ trước đi, con đi rửa rau."Lâm Giai nói xong, cầm đồ đạc đi vào bếp.Lâm Duyệt Thanh nghĩ nghĩ, hay là đi tới phòng ngủ chính trước.Nàng nhẹ nhàng mở cửa ra, tiếng của Tô Hàng không ngừng vang lên từ bên trong."Cha ơi, thả lỏng tay ra chút...""Cha ơi, con còn tưởng rằng hồi nhỏ cha từng chăm sóc con, ai ngờ cha ôm con không xong?""Thôi... Cha từ từ làm quen đi ạ."Giọng của Tô Hàng nghe có chút bất đắc dĩ.Lâm Duyệt Thanh nhíu mày, đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Tô Thành đang xấu hổ, nheo mắt lại.“Đang tập ôm cháu hả?”Nàng che miệng cười khẽ.Khẽ ho một tiếng, Tô Thành cười khổ gật đầu: "Đúng vậy, khó hơn ta nghĩ nhiều.""Nhìn vậy thì thấy, con trai chúng ta có thiên phú hơn con rồi đấy."Lâm Duyệt Thanh vừa nói, vừa nhìn Tô Hàng, ý cười trong mắt càng tăng thêm.“Theo ta thấy thì đúng là có thiên phú.”Tô Thành nghe vậy thì nhíu mày: "Lời này của bà nói cứ như thể ta cũng có thiên phú, chẳng qua chưa tìm được cơ hội phù hợp để kích phát?"“Ông nghĩ ông đang học võ à? Còn cần phải kích phát sao?"Lâm Duyệt Thanh liếc mắt, cười khẽ: "Ý ông là thế?""Khụ... Đó không phải chỉ là ví dụ thôi sao."Tô Thành khẽ ho một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ.Lâm Duyệt Thanh nhìn người bạn đời của mình hiếm khi lộ vẻ xấu hổ, che miệng cười khẽ.Một bên, Tô Hàng thấy ba mẹ mình trước mặt mình mà cứ quang minh chính đại thể hiện tình cảm như vậy, nhỏ giọng rời khỏi phòng ngủ chính.Ừm.So với việc ăn cẩu lương.Mình vẫn muốn tự đi sản xuất cẩu lương hơn!Nghe thấy tiếng nước trong bếp, Tô Hàng không chút do dự đi về phía bếp.Một bên bồn rửa, Lâm Giai đang cẩn thận rửa rau.Đột nhiên, một đôi tay cứ thế ôm ngang eo cô.Nhiệt độ cơ thể truyền đến khiến nàng giật mình.Quay đầu lại, Lâm Giai hờn dỗi né tránh sang một bên.“Anh làm gì vậy? Cẩn thận bị chú dì nhìn thấy.”"Yên tâm đi, cửa phòng ngủ chính đóng rồi, họ không nhìn thấy đâu."Tô Hàng vừa cười vừa hỏi, giọng nói vọng đến từ đỉnh đầu nàng.Khẽ ho một tiếng, Tô Hàng nói tiếp: “Hơn nữa, họ cũng tình cảm mà, bị họ thấy cũng có sao đâu.”“Vậy cũng không được.”Cảm nhận được gương mặt nóng bừng, Lâm Giai vội vàng chuyển sự chú ý sang chỗ khác.Nhìn đĩa thức ăn đang xếp trên bàn cùng thịt đã ướp gia vị, Tô Hàng hơi nhíu mày."Lâm học sinh định trổ tài đó hả?""Đâu có, em chỉ làm bình thường thôi."Lâm Giai ngại ngùng nói nhỏ.Lại nhìn nguyên liệu nấu ăn còn chưa được chế biến bên cạnh, Tô Hàng buồn cười lắc đầu."Anh nhìn em thế này, đâu giống làm bình thường.""Tối nay làm như này là được rồi, cha mẹ anh cũng không ăn được nhiều, làm nhiều lại ăn không hết, lãng phí."Vừa nói xong, anh vừa lấy chỗ nguyên liệu nấu ăn chưa sơ chế cất vào tủ lạnh.“Ừm...”Nghĩ một lát, Lâm Giai gật đầu: "Được."Lúc nãy nàng chỉ nghĩ, làm sao để chuẩn bị tốt bữa tối cho bố mẹ chồng.Trong nhất thời hơi hưng phấn nên quên mất chuyện nếu làm nhiều thì ăn không hết, lãng phí.Sai lầm, sai lầm."Có cần anh cùng em làm không?"Tô Hàng vừa nói vừa đi lại gần Lâm Giai.Nhưng Lâm Giai lại không chút do dự lắc đầu.Nhìn Tô Hàng, nàng chân thành nói: “Bữa tối này em muốn tự mình làm.”“Hả?”Ngạc nhiên nhìn Lâm Giai.Tô Hàng hơi suy nghĩ, hiểu ra ý của nàng.Cô giáo Lâm nhà mình, đây là muốn trổ tài trước mặt bố mẹ chồng, để lại ấn tượng tốt đây mà.Đưa tay xoa gò má Lâm Giai, Tô Hàng cưng chiều cười: “Được, em tự làm, anh không nhúng tay vào.""Ừm, anh đi phòng khách nghỉ ngơi đi."Nở một nụ cười rạng rỡ, Lâm Giai đẩy Tô Hàng ra khỏi bếp.Nhưng ngay khi Tô Hàng định đi về phòng khách thì nàng lại đột ngột gọi anh lại.“Khoan đã.”Chân chạy vội đến trước mặt Tô Hàng, vẻ mặt Lâm Giai có chút nghiêm túc.“Có chuyện gì sao?” Tô Hàng tò mò hỏi.Ngẩng đầu lên, Lâm Giai nhíu mày nhìn anh, nói: "Hôm nay em với dì đi ra ngoài, dì nói cái xe trong ga-ra, không phải dì với chú mua."Nói xong, ánh mắt nàng cụp xuống: “Vậy nên chiếc xe đó, là tự anh mua đúng không?”“À…”Tô Hàng thật sự không ngờ, Lâm Giai lại muốn hỏi chuyện này.Nhanh vậy mà đã bị lộ rồi ư?Cười khổ nhìn Lâm Giai đang hơi hờn dỗi trước mặt, não bộ Tô Hàng bắt đầu vận động hết công suất.Rốt cuộc phải nói thế nào, mới có thể qua chuyện này?Dù sao thì chuyện xảy ra quá đột ngột.Đầu óc hắn dù có nhanh nhạy đến mấy thì cũng cần có thời gian để suy nghĩ…“Thấy Tô Hàng im lặng nãy giờ, Lâm Giai nhíu mày chặt hơn.“Chuyện này có gì không thể nói sao?”Khẽ ho một tiếng, Tô Hàng lắc đầu nói: “Cũng không có gì là không thể nói cả.”Chỉ là không thể nói thẳng xe này là hệ thống cho.Sắp xếp lại lý do đã nghĩ trong đầu, Tô Hàng nói tiếp: “Chiếc xe đó đúng là anh tự mua.”“Lúc trước không nói cho em, là sợ em thấy anh tiêu xài hoang phí mà thôi?”“Dù sao thì khi đó, kinh tế của hai chúng ta còn đang eo hẹp mà.”Tô Hàng vừa nói vừa dè dặt nhìn Lâm Giai đang suy nghĩ gì đó.Hắn có chút may mắn, Lâm Giai không hỏi tiền mua xe từ đâu ra.Nếu không, hắn thật sự không biết giải thích thế nào cho hợp lý.Nhưng… Sẽ không phải là không tin chứ?Thấy Lâm Giai híp mắt lại, trong lòng Tô Hàng có chút bất đắc dĩ.Nếu như lý do này mà không thuyết phục được, hắn cũng thật sự không nghĩ ra lý do nào tốt hơn.Ngay khi Tô Hàng đang thở dài trong lòng thì Lâm Giai đột nhiên nghiêm túc gật đầu.“Nếu là lúc đó, em thật sự sẽ thấy anh tiêu tiền hoang phí, em sẽ cản anh.”Nghe vậy, trong lòng Tô Hàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.Tin rồi.Nhưng ngay khi hắn định nói vài câu khác, chuyển chủ đề đi thì Lâm Giai lại một lần nữa ngẩng đầu lên.Nàng cau mày, trong ánh mắt đan xen một chút khó nhận thấy.Tựa như đang giằng xé trong lòng một chút, nàng mới cất tiếng nói nhỏ: "Tuy em biết, anh không nói cho em lý do thật, là sợ em đau lòng chuyện dùng tiền."“Nhưng... em vẫn hy vọng anh có thể nói thật với em, hy vọng giữa chúng ta, cố gắng đừng có giấu giếm chuyện gì…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận