Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 329: Không thể quá đơn thuần

"Tô tiên sinh, chào ngài."
Khách sáo gật đầu với Tô Hàng, nữ nhân viên cửa hàng vội vàng tìm đến hai nhân viên cửa hàng khác.
"Các cô giúp chăm sóc bọn trẻ một chút."
"Vâng ạ."
Hai nhân viên cửa hàng trẻ tuổi cười với Tô Hàng và Lâm Giai, rồi đi đến bên cạnh Chu Phàm và Trịnh Nhã Như.
Mới nhìn mấy đứa bé, hai người không tránh khỏi nhìn nhiều vài lần.
Dù sao lần đầu thấy sáu bé sinh sáu, nói không kinh ngạc là giả.
Nhưng khi nhìn gương mặt mấy nhóc, hai nhân viên cửa hàng lập tức bị sự đáng yêu của chúng thu hút.
"Hai bé này là con trai ạ?"
Một nhân viên cửa hàng chỉ vào Đại Bảo và Tứ Bảo, tò mò hỏi Chu Phàm và Trịnh Nhã Như.
Chu Phàm cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, là con trai."
Khi ra cửa, Tô Hàng và Lâm Giai cho mấy đứa mặc cùng một loại quần áo.
Nhưng Đại Bảo và Tứ Bảo mặc màu xanh lam, còn các bé gái thì mặc màu hồng.
Theo Tô Hàng thì, phải bồi dưỡng tư tưởng nam tử hán cho Đại Bảo và Tứ Bảo từ nhỏ. Không thì lớn lên cùng bốn chị gái, ngày nào cũng mặc váy, lỡ sau này lại nhận nhầm mình là con gái thì sao.
"Chào con nhé, em bé."
Một nhân viên cửa hàng ngồi xổm xuống trước xe nôi của Đại Bảo, cười vẫy tay với bé.
Nhìn chăm chú người chị này, khóe miệng Đại Bảo cong lên, đôi mắt híp lại cười.
"Bé ngoan quá!"
Nhìn Đại Bảo đầy kinh ngạc, nhân viên cửa hàng cao hứng hô lên một tiếng.
Trịnh Nhã Như nhìn chằm chằm Đại Bảo, cảm thán tặc lưỡi.
Quả nhiên giống như Tô Hàng và Lâm Giai nói.
Đại Bảo còn nhỏ xíu mà đã biết tán gái rồi!
"Trẻ con bây giờ thông minh hơn hồi xưa nhiều."
Trịnh Nhã Như lại nhìn Đại Bảo một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nghe vậy, Chu Phàm bồn chồn nhìn sang.
"Ý gì?"
"Anh xem Đại Bảo kìa, bé xíu như vậy đã biết làm người khác yêu thích rồi." Trịnh Nhã Như giải thích.
Nghe lời này, Chu Phàm cũng nhìn Đại Bảo kỹ hơn.
Khi thấy nhóc đang cười với hai nhân viên cửa hàng một cách ấm áp, hắn cũng không thể không đồng ý với ý kiến của Trịnh Nhã Như.
Thật là tinh quái!
Lúc mình bằng tuổi nó thì đã biết cái gì chứ?
Nhưng nghĩ đến em gái nhà mình mới vào nhà trẻ đã biết 'cua' trai, thì dường như cũng không khó tiếp nhận đến thế.
"Chủ yếu là, vấn đề nằm ở ngoại hình."
Chu Phàm thấy hai nhân viên cửa hàng cười đến tâm hoa nộ phóng, liền bổ sung thêm một câu.
Gặp Trịnh Nhã Như ném tới ánh mắt nghi hoặc, hắn ấp úng: "Anh nhìn anh mà xem, có được đẹp trai thế đâu, nếu anh mà cười với người ta kiểu đấy, người ta chắc chắn tưởng anh là biến thái."
". . . Anh đúng là hiểu rõ bản thân."
Trịnh Nhã Như nghiêm túc nhìn Chu Phàm, hơi kinh ngạc bồi thêm một đao.
Nghe xong, một ngụm máu xông thẳng lên não Chu Phàm, hắn trực tiếp im miệng không nói thêm lời.
Hắn nói vậy, ít nhiều gì cũng muốn tìm chút an ủi.
Ai ngờ Trịnh Nhã Như lại quá đáng thế.
Một câu nói ra, không an ủi được lời nào, trái tim còn bị đâm nát.
Quả nhiên như Tô Hàng đã nói.
Trịnh Nhã Như là người có chút ác khẩu.
"Hai người nói chuyện gì đó?"
Tô Hàng và Lâm Giai chọn đồ xong, trả tiền rồi trở lại chỗ các con.
Hai nhân viên cửa hàng thấy vậy, đứng dậy đi chỗ khác.
Chu Phàm và Trịnh Nhã Như cùng nhìn Tô Hàng và Lâm Giai, một người thì lắc đầu nói "Không có gì", một người thì chỉ Đại Bảo bảo "Nhóc con này tán gái giỏi quá".
Thấy Trịnh Nhã Như không kể câu mình vừa nói, Chu Phàm thở phào.
Lâm Giai thấy Trịnh Nhã Như cũng nói Đại Bảo hay tán gái, có chút lo lắng ngồi xuống trước mặt Đại Bảo.
"Đại Bảo?"
Nghiêm túc nhìn nhóc con, Lâm Giai thử lên tiếng.
Chớp đôi mắt càng ngày càng giống ba, nhìn mẹ trong giây lát, Đại Bảo nở nụ cười ấm áp.
"Mẹ ~"
Vừa cười, bé vừa dùng giọng nói non nớt, mềm mại gọi một tiếng.
Nghe tiếng "Mẹ" này của con trai, tim Lâm Giai hẫng một nhịp, nhịn không được nghiêng người tới, dùng mặt mình, áp lên má Đại Bảo.
Thấy vợ mê mẩn vẻ đáng yêu của Đại Bảo, vẻ mặt Tô Hàng ngược lại trở nên nghiêm túc.
Phát hiện ra sự thay đổi trên mặt hắn, Trịnh Nhã Như cười khúc khích.
"Sao thế? Ghen với con trai à?"
"Hả?"
Nghe vậy, lông mày Tô Hàng nhướng lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Lại nhìn Đại Bảo một lúc, hắn nói giọng nghiêm nghị: "Thằng bé này đúng là hay tán gái thật."
"Kỳ thật nó không hẳn là tán gái, dù sao đối tượng là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần người ta cười với nó, nó cũng sẽ cười lại thôi." Trịnh Nhã Như nhún vai.
Đây là những gì cô nàng quan sát và tổng kết được trên đường đi.
Nghe hai người đánh giá một hồi, Chu Phàm mơ hồ nói: "Đó chẳng phải là quá ngây thơ sao?"
". . ."
Nghe Chu Phàm tổng kết câu này, Tô Hàng, Lâm Giai và Trịnh Nhã Như đồng loạt nhìn về phía hắn.
Cái người này, quả thật không thể không đưa ra được một đánh giá phù hợp nhất.
"Không được, Đại Bảo không thể cứ như thế này được."
Lâm Giai nhíu đôi mày thanh tú lại, lo lắng nhìn Đại Bảo.
Nhóc con thấy mẹ đột nhiên cau mặt, có chút không hiểu ngơ ngác ra.
"Đúng vậy."
Gật gù, Tô Hàng tiếp lời: "Đối với người nhà ôn nhu thế thì được, mà ai nó cũng ôn nhu vậy thì không được."
"Lỡ sau này lớn lên một chút, ai nhờ gì cũng giúp thì phiền phức." Lâm Giai lo lắng nói thêm.
Nghe xong, Tô Hàng lại gật đầu: "Đó là một điểm đáng chú ý."
"Ô. . ."
Thấy mặt ba mẹ đều trở nên nghiêm túc, mắt Đại Bảo càng thêm mơ hồ.
Nghĩ rằng ba mẹ đang giận, bé nhướng mày nghĩ một hồi, rồi duỗi tay nhỏ về phía mẹ gần nhất.
"Mẹ!"
Vừa giơ tay, nhóc con lại lộ ra nụ cười có chút oan ức trên mặt.
Thấy con trai lộ ra nụ cười đó, lòng Lâm Giai mềm nhũn ra.
Cô vừa muốn vươn tay ôm nhóc, thì quản lý cửa hàng cùng thợ quay phim đi đến.
"Tô tiên sinh, Lâm tiểu thư, chúng ta có thể bắt đầu chọn trang phục để chụp ảnh được không ạ?"
"À, được."
Nghe vậy, Lâm Giai liền vội đứng dậy.
Tô Hàng nhướng mày, do dự nói: "Tôi cũng phải trang điểm à?"
"Không ạ, ngài chỉ cần làm kiểu tóc là được."
Quản lý cửa hàng thấy Tô Hàng có vẻ không tình nguyện, vội vàng nói thêm.
Thở phào nhẹ nhõm, Tô Hàng đưa túi đồ cho quản lý cửa hàng.
"Đây là quần áo tôi chuẩn bị cho các con, trong tiệm của các vị, có phục trang nào tương tự mấy bộ này không?"
"Tôi xem thử."
Nói xong, quản lý cửa hàng lấy từng bộ quần áo trong túi ra xem.
Vừa thấy bộ vest trắng nhỏ cùng quần lụa mỏng màu hồng nhạt, mắt cô đã sáng rỡ.
Bộ vest được chia thành hai phần trên dưới, có thêm nơ đen và đôi giày da trắng nhỏ xinh.
Quần lụa mỏng màu hồng nhạt không phải loại quần bồng bềnh rẻ tiền mà là loại quần rũ mềm mại.
"Cô thấy thế nào? Hiệu quả chụp hình sẽ tốt chứ?"
Quản lý cửa hàng nhịn không được đưa hai bộ đồ này cho thợ quay phim, có chút mong chờ hỏi.
Nhìn kỹ một hồi, thợ quay phim gật đầu: "Hiệu quả chụp hình sẽ rất tốt, kiểu dáng và chất liệu đều rất đẹp."
"Tôi cũng thấy thế."
Cười gật đầu, quản lý cửa hàng cầm quần áo một lần nữa nhìn Tô Hàng, sau đó có chút chờ mong hỏi: "Tô tiên sinh, cho tôi hỏi ngài có thể cho tôi biết, ngài mua quần áo cho con ở đâu vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận