Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1513: Xe đều đổi bản số lượng có hạn

"Nhưng bây giờ thời gian còn sớm so với trận đấu điêu khắc băng đầu tiên, hơn mười một giờ nữa các ngươi mới bắt đầu vào sân mà." Nghe vậy, Lâm Giai cười khổ một tiếng rồi nói. Bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ, bọn họ dù có ăn sáng xong rồi đi tới, thì thời gian vẫn còn sớm. "Ô ~" Nghe nói thế, Lục Bảo lè lưỡi ra, nàng không biết nên tiếp tục giải thích thế nào, dứt khoát nằm ngửa. "Tốt, dậy sớm một chút cũng tốt." Đúng lúc này, Tô Hàng cũng rửa mặt xong, từ nhà vệ sinh đi ra. "Ba ba!" Thấy Tô Hàng, Lục Bảo vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay Tô Hàng. Mỗi lần trước tham gia mấy cuộc thi điêu khắc như này, có Tô Hàng đứng bên cạnh mình, Lục Bảo luôn cảm thấy yên tâm, cảm giác hồi hộp vì cuộc thi trong lòng cũng theo đó vơi đi rất nhiều. "Tối qua ngươi ngủ sớm, xem ra là nghỉ ngơi tốt, hôm nay tinh thần rất tốt." Đi theo đó, Tô Hàng hơi nghiêng người, rồi chỉnh lại người Lục Bảo, nhìn cô bé nói. "Bất quá, khi ở trên đấu trường, không chỉ cần có kỹ thuật cao siêu, mà tinh thần cũng phải tốt." "Một lát nữa con cứ ra sân tập luyện chút, khởi động tay, tránh khi lên sân lại không quen tay." Dừng một chút, Tô Hàng lại quay sang dặn dò Lục Bảo. "Vâng...vâng ạ, ba ba." Nghe vậy, Lục Bảo gật đầu thật mạnh, rồi quay người định đi ra ngoài phòng. Đừng thấy Lục Bảo là một cô bé, nhưng khả năng hành động của con bé mạnh hơn người bình thường, nói là làm, nghĩ gì thì làm liền chứ không chần chừ. "Làm gì đấy? Đi đâu đấy?" Thấy vậy, Lâm Giai vội gọi Lục Bảo lại, tiện thể liếc Tô Hàng một cái. "Không phải ba con vừa nói sao? Để con lát nữa hẵng ra ngoài." "Hôm nay trời lạnh hơn hôm trước, con đi sớm thế, ra ngoài sân tập điêu khắc băng, mặt trời còn chưa lên, sợ rằng sẽ càng lạnh, cẩn thận tay cóng hết." Ngay sau đó, Lâm Giai giữ chặt Lục Bảo, nói. "A nha..." Nghe vậy, Lục Bảo đành bất đắc dĩ đáp ứng, rồi tiếp tục ở lại trong phòng. Nhưng mắt nàng cứ nhìn ra ngoài sân, rõ ràng là sự chú ý của Lục Bảo không thể tập trung vào việc ăn cơm nữa. Bình thường nàng luôn nghe lời Tô Hàng, trong mấy cuộc thi điêu khắc hay các việc khác, Tô Hàng luôn cho nàng ý kiến hay. Nàng vừa nghe Tô Hàng nói trước khi thi điêu khắc băng phải khởi động tay, Lục Bảo cảm thấy rất cần thiết. Cho nên, sau khi mọi người ăn cơm xong, Lục Bảo liền cầm dụng cụ điêu khắc, lấy ra một khối băng nhỏ, đi ra sân điêu khắc luôn. Về chuyện này, Tô Hàng và Lâm Giai hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến việc hôm nay Lục Bảo phải thi đấu, thì đành kệ. Ông —— Sau đó không lâu, ngoài cửa lớn vang lên tiếng xe ô tô. Vào ngày hôm nay, mà đến nhà Tô Hàng bọn họ sớm như thế này, chắc là chỉ có Cung thiếu Đình bọn họ. Mở cửa xem, quả nhiên, ngoài Cung thiếu Đình còn có vợ sắp cưới của hắn và bố mẹ hắn. Đúng là một người thi đấu cả nhà trợ uy, chỉ có thể là miêu tả tình cảnh nhà bọn họ hiện tại. Hôm nay vừa nghe tin Cung thiếu Đình cũng tham gia cuộc thi điêu khắc băng, Cung Mậu Nhan và Trương Vân liền gác hết mọi việc đang làm, chạy tới cổ vũ cho Cung thiếu Đình. Bọn họ có mỗi một đứa con trai này, không cổ vũ cho Cung thiếu Đình thì cổ vũ cho ai? !! Nếu không phải vì Cung thiếu Đình không muốn quá phô trương, Cung Mậu Nhan và Trương Vân thậm chí có thể đã kéo một tấm biểu ngữ lớn đến rồi. Có chút khác với ngày xưa, hôm nay chiếc xe Cung thiếu Đình lái khác ngày thường. Chiếc xe này cũng là một chiếc trong gara của Cung Mậu Nhan, hơn nữa còn là bản số lượng có hạn, bình thường ông không nỡ mang ra đi. Hôm nay, vì con trai mình thi đấu, ông mang luôn chiếc xe bảo bối này ra cho Cung thiếu Đình lái. "Sư phụ, khi nào xuất phát ạ? Chút nữa đi chung nha." Vừa thấy Tô Hàng, Cung thiếu Đình vội vàng đi lên hỏi. So với trước có chút sợ sệt, bây giờ Cung thiếu Đình, vì kỹ thuật điêu khắc băng của mình ngày càng tiến bộ, mà lòng tự tin cũng tăng lên nhiều. Hiện tại hắn ngược lại có chút kích động, rất mong chờ được tham gia thi điêu khắc băng, muốn được tỏa sáng trên sàn đấu, để kinh diễm mọi người. Cũng giống như Lục Bảo, hắn cũng vì quá khích động mà ngủ không yên sáng nay, thật sớm đã rời giường, rồi mang cả nhà chạy tới. "Chuyện thi điêu khắc băng không vội, giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến đó sớm trước nửa tiếng là được rồi." Tô Hàng nhìn đồng hồ rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận