Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 662: Ba ba, cao trung có phải hay không chơi rất vui?

Chương 662: Ba ba, cấp ba có phải chơi rất vui không?
Nhắc đến Lục Bảo, vẻ mặt của Tô Hàng bất giác trở nên ôn hòa.
Những bạn học ngồi xung quanh để ý đến dáng vẻ này của hắn, lại lần nữa lộ vẻ không thể tin được.
Một năm lớp 12 ròng rã, họ chưa từng thấy Tô Hàng có biểu hiện như vậy.
Dù là cười, cũng rất hiếm khi thấy.
Quả thật làm ba rồi, tâm thái của người ta cũng khác sao?
"Tô Hàng, cậu thay đổi nhiều thật đấy..."
Viên Côn không nhịn được, xen vào một câu.
Nghe vậy, Tô Hàng cười nhạt một tiếng: "Dù sao cũng có hai thân phận khác nhau mà."
"Đúng, hiểu rồi." Viên Côn thấu hiểu gật đầu.
Đều là đàn ông, cũng đều đã kết hôn có con, đối với tâm lý của Tô Hàng, hắn ít nhiều cũng hiểu được một chút.
"Giai Giai tỷ hôm nay sao không đến vậy?"
Kỷ Hiểu Thiến ngồi một bên buồn chán, cũng không nhịn được hỏi một câu.
Tô Hàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Bố mẹ chúng ta đi du lịch rồi, Tiểu Thần bọn nó chiều về sớm, phải có người chăm sóc, Giai Giai không đến được."
"Vậy à..."
Kỷ Hiểu Thiến gật gật đầu, nghĩ nghĩ, chỉ có thể ôm con trai đến, chơi đùa với con trai.
Chu Phàm thì nhàn nhã vui vẻ, uống một ngụm nước, tiếp tục tán gẫu với Tô Hàng.
Nội dung hai người nói, đơn giản chỉ là về vợ con.
Chu Phàm trong phương diện làm ba, vẫn là lính mới.
Cho nên mỗi lần gặp vấn đề khó giải quyết, hắn lại hỏi kinh nghiệm của Tô Hàng.
Tô Hàng và Chu Phàm nói chuyện rất vui vẻ, Triệu Tiêm Tiêm nghe mà càng thêm phiền muộn.
Hít sâu một hơi, trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười, sau đó lập tức chuyển chủ đề: "Mọi người đã đến đông đủ rồi, có muốn bàn bạc xem chủ nhật về trường chúng ta sẽ làm gì không?"
"Đúng đúng đúng... đúng vậy, đây mới là chuyện chính."
Mấy người phụ họa một câu, bắt đầu bàn về chuyện này.
Trong đó, có không ít người đưa ra ý kiến.
Đơn giản là tặng cho trường một tấm bia đá, hoặc mua chút quà cho thầy cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mấy loại như vậy.
Đến khi quyết định xong, bữa trưa cũng ăn gần xong.
Mọi người nghĩ một lát, quyết định đi chỗ khác chơi một lúc.
Chu Phàm thấy Kỷ Hiểu Thiến buồn chán, bảo cô mang con về nhà trước.
Tô Hàng vốn muốn đi, nhưng bị mọi người thay nhau khuyên bảo, cuối cùng cũng đành ở lại cùng Chu Phàm.
Đến lúc về đến nhà thì đã là bảy giờ tối.
Răng rắc!
Vừa mở cửa chính, Tô Hàng đã nghe thấy tiếng TV từ phòng khách vọng ra.
Sau đó một giây, mấy đứa nhóc đã nhảy xuống khỏi ghế sofa, chạy nhanh đến chỗ huyền quan.
"Ba ba, cuối cùng ba cũng về rồi!"
Tam Bảo chống nạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút oán trách.
Thấy vậy, Tô Hàng cười xoa đầu con bé: "Sao thế? Nhớ ba vậy à?"
"Đương nhiên rồi!"
Hì hì cười một tiếng, cô nhóc nghịch ngợm tiến lên một bước, ôm chặt ba ba, làm nũng nói: "Ba ba đi có chút xíu mà, con đã siêu cấp siêu cấp nhớ ba rồi..."
Nói đến đây thì im bặt.
Khi Tô Hàng chuẩn bị ôm ngược lại thì, Tam Bảo đột nhiên nhanh chóng lùi lại một bước, sau đó nheo mắt nói: "Ba ba, ba hút thuốc lá sao?"
"Hả?"
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của con gái, Tô Hàng vô tội lắc đầu: "Không có mà, ba không hút thuốc."
"Thơm mùi thuốc lá quá trời luôn!"
Tam Bảo khoa trương kêu to một tiếng, lập tức bật ra xa.
Một bên, Lục Bảo tuy không trực tiếp tránh đi, nhưng cũng bịt kín mũi nhỏ.
"Ừm, có mùi thuốc lá thật."
"Còn có mùi rượu nữa." Nhị Bảo cũng vô tội bổ sung.
Thấy mình bị các con gái ghét bỏ, Tô Hàng chột dạ, vội cởi áo khoác ngoài.
Đưa cho lũ trẻ xem, hắn kéo áo trong của mình, nói: "Giờ thì sao? Giờ mùi còn nồng không?"
"Oa... Vẫn còn nồng mùi!"
Tam Bảo hô to một tiếng, lập tức quay người, chạy đến nép vào lòng mẹ.
Cô nhóc ngẩng đầu, vội vàng nhờ mẹ giúp đỡ nói: "Mẹ ơi, mẹ mau cho ba đi tắm đi, người ba bây giờ có mùi nồng quá!"
"Khụ... Tiếu Tiếu, con nói thế, ba con sẽ buồn đấy."
Lâm Giai cười nhận lấy áo khoác của Tô Hàng, nhẹ nhàng bóp khuôn mặt nhỏ của Tam Bảo.
Nghe vậy, Tam Bảo quay đầu nhìn lại.
Chú ý đến động tác của cô nhóc, Tô Hàng lập tức làm vẻ mặt khó chịu.
Nhíu mày nhỏ, Tam Bảo do dự một giây, lập tức quay người, muốn nhào vào lòng ba ba.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, cô bé đã bị Tô Hàng một tay giữ lại trên trán.
Cười nhìn Tam Bảo vẻ mặt nghi hoặc, Tô Hàng lắc đầu nói: "Ba ba không buồn đâu, lát nữa ba ba đi tắm, trên người hết mùi rồi, con lại đến ôm ba nhé."
"Vâng ạ!"
Tam Bảo vui vẻ cười một tiếng, không còn ghim trán mà lao về phía trước, nhanh chóng lùi lại một bước nhỏ.
Đại Bảo bọn nó cũng lần lượt chạy về lại chỗ ghế sofa, vừa tiếp tục xem TV, vừa chờ ba tắm xong...
...
Mười mấy phút sau, Tô Hàng xác nhận trên người không còn mùi nữa mới đi đến bên cạnh ghế sofa.
Thấy lũ trẻ đang chen chúc kín ghế, khóe miệng của hắn cong lên, cứ vậy chen mình vào giữa mấy đứa.
"Oa!"
Một tiếng kinh hô vang lên, lũ nhóc vừa cười, vừa nhào vào lòng ba ba.
Đến cuối cùng, Lục Bảo bị chen lấn quá không chịu được, trực tiếp bò bằng cả tay chân vào lòng ba ba, sau đó mới thả lỏng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cúi đầu nhìn phản ứng của Lục Bảo trong lòng mình, Tô Hàng dở khóc dở cười.
Lâm Giai cười đưa hoa quả đã rửa sạch đặt xuống, mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi: "Hôm nay các anh bàn bạc thế nào rồi? Chủ nhật về trường cũ, nghĩ ra nên làm gì chưa?"
"Ừm, họ đã nghĩ xong rồi." Tô Hàng gật đầu.
Nghe đến từ "trường cũ", lũ nhóc tò mò nhìn ba ba.
"Ba ba, trường cũ là gì thế? Có phải là trường xịn hơn không ạ?"
Nghe được ý nghĩ mới lạ này, Tô Hàng cười lắc đầu, giải thích: "Không phải, chỉ cần con từng học ở một ngôi trường nào đó, sau khi con rời đi thì trường đó sẽ là trường cũ của con."
"Ví dụ như trường tiểu học chúng ta đang học, sau khi chúng ta rời đi thì sẽ là trường cũ của chúng ta hả ba?" Đại Bảo bừng tỉnh hỏi.
Thấy con hiểu nhanh như vậy, Tô Hàng có chút kinh ngạc gật đầu: "Đúng, chính là ý này."
"Vậy trường cũ mà ba ba muốn về là trường nào?" Lục Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tò mò chớp mắt hạnh nhân.
Nắn nắn cái mũi nhỏ của con bé, Tô Hàng nhẹ giọng nói: "Là trường cấp ba ba từng học, chủ nhật này, ba ba định về thăm trường một chuyến."
"Trường cấp ba..."
Nghe vậy, trên mặt lũ nhóc lập tức hiện lên vẻ ghen tị.
Bởi vì thầy cô trong trường đã từng nói, có thể thi đậu cấp ba là rất giỏi.
Có thể thi đậu đại học thì lại càng giỏi hơn.
Nếu có thể thi đậu trường cao hơn nữa, tức là siêu cấp siêu giỏi.
Cho nên trong suy nghĩ của bọn trẻ, cấp ba là nơi tập trung toàn những người giỏi, một nơi bí ẩn lại cao lớn.
Nghĩ ngợi một hồi, Tam Bảo cùng mọi người nhìn nhau, rồi ôm chút tâm tư, hướng về phía trước nhích lại gần.
Cô bé cong cong môi nhỏ, thân mật nép vào khuỷu tay của Tô Hàng, cười ngọt ngào nói: "Ba ba ơi, cấp ba có phải là siêu siêu tốt, chơi vui cực kỳ không ạ?"
"Lúc ba ba về cấp ba, bọn con có thể đi cùng ba không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận