Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 965: Đây là muốn ăn hồi vốn tiết tấu a

"Tô Hàng, ngươi cái kiểu khoe khoang khiêm tốn này cũng quá độc ác đi, ta sợ một lát nữa ta không nhịn được mà muốn đấm ngươi đấy!"
Nghe vậy, Chu Phàm càng bày ra bộ mặt đau khổ mà nói, hắn không tin Tô Hàng cái kiểu ăn ít một chút là tỉnh táo ra ngay được.
Căn phòng này vị trí tốt như vậy, không gian lại rộng lớn như thế, Chu Phàm áng chừng giá cả, đối với người bình thường mà nói tuyệt đối là một khoản tiền khổng lồ!
Nếu thật sự ăn ít một chút là có thể tỉnh táo lại được, vậy chẳng lẽ trong nhà Tô Hàng ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị à? !
"Được rồi, đừng có lảm nhảm nữa, mau vào ngồi đi, hôm nay ta xuống bếp!"
Nói rồi, Tô Hàng vỗ ngực nói, kéo Chu Phàm vào nhà.
Về vấn đề giá cả nhà cửa, Tô Hàng chỉ trêu chọc một chút, chứ cũng không định nói gì thêm với Chu Phàm, hắn sợ nói ra sự thật sẽ đả kích đến đối phương.
"Hôm nay ngươi xuống bếp, vậy thì tốt quá rồi, vậy thì coi như bữa cơm này không lỗ vốn!"
Chu Phàm cứ như là đang đợi câu này vậy, vừa nói, vừa đưa cho Tô Hàng một cái hồng bao dày cộp.
"Đừng có nói anh em ta keo kiệt, hôm nay tuyệt đối đủ ý tứ!"
Tô Hàng vừa định từ chối, liền nghe Chu Phàm rất trượng nghĩa nói.
"Được thôi, mời khách quý vào trong!"
Ngay sau đó, Tô Hàng trêu chọc một tiếng, rồi cất hồng bao đi.
Một là, Chu Phàm đã nói đến mức này, hắn không nhận lại không được, thứ hai là cuộc sống của Chu Phàm dù không thoải mái bằng Tô Hàng, nhưng cũng không đến nỗi thiếu chút tiền này.
Chu Phàm có lòng như vậy, nếu mà từ chối lại còn nhét trả về, có lẽ mới thật sự khiến Chu Phàm lạnh lòng.
Lúc này, Lâm Giai nghe thấy tiếng động, cùng Trịnh Hiểu Nhã cũng đi ra, chuẩn bị cùng Tô Hàng chiêu đãi khách khứa.
"Chu Phàm, anh đến rồi đấy à! Chắc là đói bụng rồi, em đi làm đồ ăn ngon cho mọi người, hôm nay chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đó!"
Lâm Giai vừa nói, đã cắm đầu vào bếp, Tô Hàng theo sát phía sau, nhà có nhiều khách như vậy, một mình Lâm Giai không thể nào lo xuể.
Sau đó, dưới sự chủ trì của Tô Hàng và sự giúp đỡ của Lâm Giai, chỉ trong chốc lát, từ trong bếp đã bay ra mùi thơm nức mũi của đồ ăn.
"Tôi đã bảo hôm nay bữa cơm này bỏ tiền ra là đáng đồng tiền bát gạo mà!"
Chu Phàm huênh hoang, nói với vợ con của mình.
Nhưng nếu mà thật sự để hắn tiêu nhiều tiền như vậy ra nhà hàng ăn cơm, nếu không phải là ngày lễ quan trọng gì thì hắn cũng thật sự không nỡ.
Đợi đến khi tất cả đồ ăn được bưng lên bàn ăn, cái mùi thơm nức mũi kia, gần như khiến cho toàn bộ sự thèm ăn của mọi người trào dâng.
"Ừm! Ngon, tuyệt!"
Chu Phàm giơ hai ngón tay cái lên liên tục tán thưởng, thật ra đã không chỉ một lần nếm qua đồ ăn Tô Hàng nấu, nhưng mà càng ăn lại càng cảm thấy ngon miệng.
Những người khác cũng đều không khác là bao, rối rít khen không ngớt lời món ăn của Tô Hàng và Lâm Giai, Lâm Giai nấu ăn không tệ, còn Tô Hàng thì lại càng không cần nói nhiều.
"Khà "
Sau khi ăn xong, Chu Phàm không khỏi hài lòng đánh một cái ợ hơi, hôm nay bữa này là hắn ăn nhiều nhất.
"Mấy ngày không gặp, sức ăn của cậu lại tăng lên à!"
Tô Hàng cũng phải kinh ngạc thốt lên một tiếng, lần trước hai anh em họ cùng nhau ăn cơm ở khách sạn, cũng không thấy Chu Phàm ăn khỏe như vậy!
"Ha ha… Hôm nay là không được ăn cho hồi vốn sao?"
Nghe vậy, Chu Phàm cũng cười lớn trêu chọc một tiếng.
Hắn cũng không phải là thực sự nghĩ đi ăn để lấy lại vốn, thực sự là do đồ ăn Tô Hàng làm quá phong phú, lại còn quá ngon, trong lúc bụng sơ ý một chút liền ăn thêm không ít.
"Biết vậy thì làm thêm một chút nữa!"
Lâm Giai nhìn lên bàn những cái bát và đĩa trống không, không khỏi thốt ra một câu.
Ban đầu làm cả một bàn lớn đồ ăn, Lâm Giai còn tưởng mấy người bọn họ có lẽ ăn không hết, không ngờ bây giờ đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
"Các cậu còn muốn ăn gì không, hay là tôi đi làm thêm vài món nữa, nhanh thôi!"
Ngay sau đó, Lâm Giai lại nhẹ giọng hỏi han, cô cảm thấy khách đến dùng cơm, vậy mà lại không làm cho bọn họ ăn no, như vậy thì có chút không hay.
"Không! Không cần đâu, tôi ăn no căng rồi!"
Nghe vậy, Trịnh Hiểu Nhã vội vàng nói.
"Tôi thì cơm đã ăn no, nhưng mà vẫn thèm đồ nướng… Hay là tối nay chúng ta đi ăn đồ nướng chung nhé?"
Chu Phàm lại không khách khí lắm, trầm ngâm một tiếng rồi trực tiếp đề nghị.
Mà sở dĩ nói là buổi tối đi ăn đồ nướng, cũng bởi vì bây giờ ăn quá no rồi, cho dù cố lắm cũng không nhét được thêm bao nhiêu đồ vào bụng nữa, đợi đến tối khi thức ăn trong bụng tiêu hóa gần hết, lại có thể ăn no căng!
"Ghê thật, cậu đúng là tới ăn trực rồi!"
Tô Hàng ngẩn người ra, rồi gọi một tiếng ghê thật, Chu Phàm người này đúng là đến ăn trên người hắn thật mà.
Ban đầu hắn còn tưởng Chu Phàm nói câu ăn hồi vốn kia là nói đùa, nhưng giờ xem ra, Tô Hàng thật sự muốn nghi ngờ độ tin cậy của câu nói kia.
"Hắc hắc! Không ăn cậu thì ăn ai? Nói xem có đi không?"
Chu Phàm cười một tiếng, rồi dò hỏi, thật là không hề khách sáo với Tô Hàng chút nào, người ngoài nhìn vào còn tưởng là hắn mời khách đấy!
"Đi, bữa trưa này không ăn được là lỗi của ta, tối nay muốn ăn bao nhiêu cũng được, bao no!"
Tô Hàng trực tiếp hào phóng đáp ứng, dù sao hôm nay anh em của hắn cùng Trịnh Hiểu Nhã đều ở đây, vui vẻ là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận