Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 579:: Ca ca ngươi càng lúc càng giống ba ba

Chương 579: Ca ca ngươi càng lúc càng giống ba ba
Bởi vì không quen thuộc với môi trường trong trường học. Mấy đứa nhóc cuối cùng vẫn phải nhờ hỏi thăm giáo viên, mới tìm được lớp của mình. Khi vào phòng học, học sinh trong phòng không nhiều. Trao đổi ánh mắt với nhau, chúng mới lần lượt đi đến chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa mới từ trong cặp sách ra, sau đó cẩn thận từng chút một bày lên bàn. Đến khi mọi thứ đã xong xuôi, chúng mới theo lời dặn của giáo viên hôm qua, thân người nhỏ bé ngay ngắn, chỉnh tề ngồi xuống.
Nhưng chưa được bao lâu, Tam Bảo đã bắt đầu không nhịn được quay đầu lại. Thấy các bạn học xung quanh đều đang nói chuyện phiếm với nhau, mông nhỏ của nàng trên ghế xoay tới xoay lui, cuối cùng không kìm được đứng lên, đi về phía ca ca và muội muội.
Trên chỗ ngồi, Đại Bảo đang cầm gọt bút chì, giúp Lục Bảo gọt bút chì. Thấy muội muội đi tới, hắn không khỏi cau mày, bộ mặt nhỏ nghiêm túc."Tiếu Tiếu, sao vậy?""Ừm..." Đối diện với ánh mắt của ca ca, Tam Bảo ngại ngùng cười cười, sau đó nhỏ giọng nói: "Ca ca, em thấy các bạn khác đều đang tán gẫu, nên em qua đây chơi với anh chị.""Không được." Lắc đầu, vẻ mặt nhỏ của Đại Bảo hơi nghiêm nghị, tiếp tục nói: "Ba nói rồi, khi đi học không được chạy lung tung, phải ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình chờ thầy giáo.""Nhưng bây giờ đâu đã vào học?" Tam Bảo nói xong, lại quay đầu nhìn các học sinh khác. Nàng chu miệng hồng hồng mũm mĩm, lầu bầu: "Nếu giờ vào học rồi thì các bạn đã ngồi vào chỗ rồi."
"..." Đối mặt với sự phản bác của muội muội, lông mày của Đại Bảo lại nhíu lại. Nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn những bạn học khác, sau đó khuôn mặt nhỏ suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Vậy chắc là chưa vào học." "Không lát nữa khi thầy giáo tới, em phải về chỗ mình ngồi ngay.""Ba nói rồi, trong trường học chúng ta phải làm tốt những việc học sinh phải làm, không được vì những chuyện này mà làm thầy giáo tức giận.""Biết rồi!" Nhếch cái miệng nhỏ ngồi xuống bên cạnh chỗ trống, Tam Bảo đôi mắt linh động liếc nhìn Đại Bảo, sau đó lắc đầu lẩm bẩm: "Ca ca, ngươi càng ngày càng giống ba ba, còn có một chút giống ông ngoại, chẳng có gì thú vị cả."
Nghe vậy, Đại Bảo hơi sững sờ, sau đó khó hiểu nói: "Giống ba ba và ông ngoại thì có gì không tốt sao?" Hắn còn cảm thấy muội muội nói mình giống ba ba và ông ngoại, đối với mình mà nói là một loại khích lệ. Vì hắn thấy, ba ba và ông ngoại đều là những người rất lợi hại. Mộng tưởng của hắn là có thể trở thành người như ba ba.
Kéo kéo má thở dài, Tam Bảo chuyển tầm nhìn, nhìn về phía Lục Bảo bên cạnh, bộ dáng người lớn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Nhiên, muội nói xem? Muội thấy ca ca tốt như vậy sao?"
Lục Bảo vốn đang tự chơi với gọt bút chì của mình. Nghe thấy tỷ tỷ hỏi, nàng dừng lại động tác có chút vụng về trên tay, chớp mắt nhìn tỷ tỷ, lại nghiêng đầu chớp mắt nhìn ca ca, sau đó nhỏ giọng nói: "Em thấy... Rất tốt."
"Muội thấy vậy à?" Mắt của Tam Bảo không tự chủ mở lớn, mặt tràn đầy vẻ khó tin. Miệng nhỏ của nàng lại lần nữa bĩu lên, khó hiểu lắc đầu: "Muội chẳng lẽ không thấy ca ca càng ngày càng không giống trẻ con sao?" Nói đến đây, nàng lại kiêu ngạo ưỡn ngực, tự hào nói tiếp: "Nhìn tỷ tỷ đây này, tỷ giống một đứa trẻ lắm." "Bà nội nói, trẻ con chúng ta cứ làm những việc của trẻ con là được, đừng nghĩ đến phiền não của người lớn.""Nhưng mà ca ca bây giờ giống như ba ba, suốt ngày để ý chúng ta, cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm." Nói xong, Tam Bảo lại nâng gương mặt, phồng má nhìn về phía Đại Bảo bên cạnh đang nghe mà ngây người.
Lục Bảo có vẻ vẫn chưa theo kịp ý của tỷ tỷ. Mắt hạnh chớp chớp, vẻ mặt nhỏ mờ mịt nói: "Nhưng mà tỷ tỷ vốn là trẻ con mà, sao lại nói mình giống trẻ con được?""Còn nữa, ca ca... Em thấy ca ca như vậy rất tốt mà.""Bởi vì có ca ca ở đây, Tiểu Nhiên sẽ không còn sợ khi đi học." Nói xong, Lục Bảo còn nghiêm túc gật gật đầu, cảm thấy những lời mình nói rất có lý.
Tam Bảo nghe xong, lại trực tiếp thở dài. Ngay lúc nàng chuẩn bị phản bác muội muội vài câu thì một tiếng khóc đột ngột từ ngoài cửa truyền đến. Tiếng khóc thảm thiết, khiến tất cả học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn ra. Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Trần Tử Lâm vừa lau nước mắt vừa oa oa khóc lớn đi vào. Nàng vừa khóc, miệng vừa lẩm bẩm câu nói: "Con không muốn đi học.""Là Trần Tử Lâm..." Lục Bảo chớp mắt, nhớ đến những lời Trần Tử Lâm nói hôm qua. Nàng quay đầu nhìn ca ca, không hiểu hỏi: "Ca ca, tại sao Trần Tử Lâm lại khóc vậy?""Vì bạn ấy không muốn đi học." Đại Bảo còn chưa kịp trả lời thì Tam Bảo đã thì thầm một câu.
Tầm mắt dừng trên người Trần Tử Lâm, nàng lắc đầu tiếp tục nói: "Hôm qua bạn ấy còn nói ba bạn ấy chắc chắn sẽ đồng ý không cho bạn ấy đến trường, nhìn bạn ấy khóc thảm như vậy, chắc chắn là ba bạn ấy không đồng ý rồi.""Tiểu Nhiên cũng không muốn đến trường." Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Bảo bĩu một cái, sau đó nói: "Nhưng ba đã nói rồi, đến tuổi đi học là phải đến trường mà.""Đúng vậy." Lắc lắc bắp chân, Tam Bảo nghiêng đầu, hai bím tóc cũng theo đó mà rung rung. Đôi mắt to của nàng không chớp nhìn chằm chằm vào Trần Tử Lâm, rồi khó hiểu nói: "Đến trường rõ ràng thú vị như vậy, sao bạn ấy lại không muốn đi học?"
"Ưm..." Nghe tỷ tỷ nói vậy, Lục Bảo rất muốn nói mình thấy đến trường không có gì hay. Nhưng ngẫm lại, lại nghẹn câu nói vào bụng. Bởi vì ba đã từng nói, sở thích của mỗi người không giống nhau. Tỷ thích học, mình không thích đi học, đây là điều bình thường."Có thể bạn ấy vẫn muốn ở với bạn bè hồi trước..." Nói đến đây, Lục Bảo bĩu môi, theo thói quen phồng má lên. Quay đầu nhìn muội muội, trong đôi mắt linh hoạt của Tam Bảo hiện lên một tia mờ mịt. Nhưng trong trường học, không có nhiều thời gian cho chúng đi thảo luận chuyện này.
Tiếng khóc của Trần Tử Lâm còn chưa dừng lại, chuông báo vào tiết học sớm đã vang lên. Nhớ lại lời giáo viên đã nói ngày đầu tiên, loại chuông này vang lên nghĩa là giờ học đến rồi, Tam Bảo vội vàng đứng dậy, nhanh như chớp quay về chỗ ngồi. Nhìn thấy bóng dáng giáo viên xuất hiện ở cửa, cô bé làm theo lời ba dặn, vội vàng ngay ngắn ngồi xuống. Đôi mắt to vừa hồi hộp lại có chút chờ mong nhìn về phía vị giáo viên đang đi tới. Tiết học đầu tiên của tiểu học, không biết sẽ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận